Tôi hơi bận, lúc tan làm đã hai giờ sáng, nhậu nhẹt đến ba bốn giờ sáng, tám giờ phải dậy để chạy xe đến Lâm Thành. Nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cơ thể sẽ chịu không nổi.
Vừa rồi trên đường cao tốc suýt chút nữa đâm trúng đuôi xe của chiếc xe moóc kéo trước mặt rồi, cả người toát mồ hôi lạnh.
Sau khi giải quyết xong chuyện của Địch Lệ Ba, tôi phải nghỉ ngơi thật tốt, không dám tiếp tục như thế này nữa.
May mắn thay, vấn đề này rất nhanh có thể giải quyết rồi. Sau khi đến ở công ty Thôi Tuyết Ngưng đang làm việc thì đã hơn 11 giờ sáng, cô ta sắp tan làm rồi.
Ở trong xe, tôi gọi cho Địch Lệ Ba, cô ta đã làm xong những chuyện tôi dặn dò ngày hôm qua, vì vậy tôi yên lặng chờ đợi trong xe.
Khi Thôi Tuyết Ngưng vui vẻ rời khỏi công ty, tôi không xuống xe đón cô ta mà chỉ mỉm cười chờ cô ta lên xe.
Khi cô ta lên xe, tôi ngáp dài một cái.
Cô ta quan tâm nhìn tôi: "Anh sao thế, sao trong mắt toàn là tia máu thế này?"
"Không có gì đâu. Anh đánh bài một đêm, thua hết không còn tiền để ăn."
Thôi Tuyết Ngưng nhẹ nhàng xoa đầu cho tôi, sau đó dựa vào vai tôi, ôn nhu nói: “Trưa nay em mời anh ăn cơm."
Tôi nâng gò má tinh xảo của Thôi Tuyết Ngưng lên, hôn nhẹ: "Thôi Tuyết Ngưng, em thật tốt với anh. Nhưng mà anh không cần em mời cơm, anh gọi một cuộc điện thoại thì sẽ có tiền ngay."
Nói xong cũng không đợi Thôi Tuyết Ngưng nói chuyện liền lấy điện thoại ra gọi cho Lưu Thông: "Kế toán Lưu, gửi cho tôi chín tỷ. Tan làm rồi? Vậy chiều đi làm thì gửi cho tôi."
Cúp điện thoại, Thôi Tuyết Ngưng lại mời tôi đi ăn cơm lần nữa, nhưng cũng bị tôi từ chối lần nữa.
Tôi châm điếu thuốc, nhìn thấy tờ quảng cáo cho vay trên cột điện bên đường, nên tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho họ để hỏi chuyện.
Tất nhiên, số điện thoại này tôi đã có từ lâu rồi:
“Anh Phong, không cần đâu, em thật sự vẫn còn tiền, em…” Thôi Tuyết Ngưng ngăn cản không cho tôi đi vay nóng, nhưng bị tôi từ chối.
"Anh không có thói quen để phụ nữ mời cơm, hơn nữa em còn là vợ tương lai của anh. Đừng lo lắng, tiền lãi đó không đáng bao nhiêu. Chiều đi làm anh sẽ trả lại liền."
Bất chấp sự ngăn cản của Thôi Tuyết Ngưng, tôi lái xe đến công ty cho vay của đối phương.
Khi thấy tôi lái chiếc Lamborghini đến, thái độ phục vụ của bên kia khá nhiệt tình.
“Cậu Chu, mời vào trong!” Khi đến văn phòng công ty cho vay, tôi trực tiếp vứt chìa khóa xe lên bàn: “Thế chấp nó, đầy đủ giấy tờ, các người muốn làm gì thì làm, có thể vay được bao nhiêu tiền?”
Giám đốc công ty cho vay tiền cười nói: “Cậu Chu đừng để ý nhé, theo quy trình làm việc thì chúng tôi phải xem giấy tờ trước.” Tôi lập tức nói không có vấn đề gì, tôi an ủi Thôi Tuyết Ngưng đang ngồi trong văn phòng trước, sau đó cùng giám đốc ra ngoài hút thuốc.
Không lâu sau đã hút xong một điếu thuốc, trong tay giám đốc đã có giấy phép lái xe và giấy đăng ký xe màu xanh lá. Sau đó chúng tôi trở lại văn phòng.
“Cậu Chu xin chờ một chút, tôi sẽ đi kêu người làm hợp đồng, chỉ vài phút thôi, anh uống trà trước đi.” Sau khi giám đốc đi ra ngoài, thì trong phòng chỉ còn tôi và Thôi Tuyết Ngưng.
"Anh Phong, anh thật sự không cần làm như vậy đâu. Em vẫn còn ít tiền, đủ để chúng ta ăn cơm rồi. Em là người phụ nữ của anh, vậy thì tiền của em cũng là tiền của anh..." Thôi Tuyết Ngưng còn đang nói, tôi ôm cô ta ngồi lên đùi mình, một tay luồn vào trong áo cô ta để chơi đùa bộ ngực đầy đặn, một tay thì vuốt ve phần đùi gợi cảm của cô, cảm nhận được độ săn chắt mềm mịn của đôi chân.
"Ngưng, em là người phụ nữ của anh. Chỉ anh mới có thể đưa tiền cho em, không có chuyện anh đi tiêu tiền của em. Anh sẽ để em trở thành nữ hoàng duy nhất và xinh đẹp nhất trong thế giới của anh. Anh muốn mang cả thế giới đến cho em!"
Thôi Tuyết Ngưng bắt đầu rên thành tiếng, rất mê người, bàn tay tôi không do dự lướt qua đôi chân xinh đẹp của cô ta và tiến vào chỗ sâu nhất của chiếc váy, vuốt ve chiếc quần lót bằng tơ tằm và cảm nhận được sự ấm áp và ẩm ướt bên trong chiếc quần lót.
“Anh Phong, đừng như vậy, chúng ta, lát nữa chúng ta đến khách sạn đã, a” Trong tiếng rên rĩ của Thôi Tuyết Ngưng, giám đốc đã cầm bản hợp đồng trở lại.
Tôi để Thôi Tuyết Ngưng rời khỏi đùi mình, sau đó cầm hợp đồng lên nhìn lướt qua: ba tỷ, lãi suất 10% một ngày còn có lãi kép. Nói cách khác, hôm nay là 10% của 3 tỷ, ngày mai sẽ là 10% của 3 tỷ 3, lãi mẹ đẻ lãi con.
Thôi Tuyết Ngưng kinh ngạc: “A, tiền lãi này cao quá rồi.”
Gám đốc cười: "Thưa cô, bởi vì chúng tôi cho vay nhanh, bởi vì chúng tôi là những người chuyên nghiệp."
Sau đó ông ta vỗ tay một cái, người bảo vệ đem cái rương lên, vừa mở ra là một trăm sấp tiền mới tinh. Giám đốc lấy hành động thực tế để nói với tôi và Thôi Tuyết Ngưng rằng thế nào là cho vay nhanh và chuyên nghiệp.
Tôi cầm bút lên ký tên Chu Phong vào hợp đồng, sau đó đẩy hợp đồng cho vay lại cho giám đốc, đóng rương lại chuẩn bị rời đi. Nhưng ngay sau đó, giám đốc đã ngăn tôi lại.
"Cậu Chu, đây là lần đầu tiên chúng ta hợp tác. Với thân phận của ngài, chúng tôi sẽ không giữ lại xe của ngài, nhưng ngài có phải hay không nên cho chúng tôi một chút thành ý để ký cho xong cái hợp đồng này?"
Nói xong, ông ta đưa tay chỉ vài lần vào cột chữ ký ở góc dưới cùng bên phải của trang cuối cùng của hợp đồng. Tôi nhìn xem, hóa ra cột đó là cho người bảo lãnh ký: "Tôi vay tiền mà cần người bảo lãnh sao?"
"Ngại quá, cậu Chu, đây là quy trình làm việc, tuy rằng thân phận của ngài cao quý, nhưng quy trình nên làm thì không thể thiếu được. Dù sao mọi người đều là người làm ăn. Xin thông cảm."
Lúc đó tôi rất tức giận: "Thông cảm cho ông sao, ông đây cầm ba tỷ đi ăn cơm, ăn xong sẽ đến trả lại cho ông. Ông nói cái rắm gì thế, còn cần người bảo lãnh ư, thể diện của tôi, thể diện của tôi đó ông có hiểu không?!"
Giám đốc không hề tức giận, ngược lại là cười như gió xuân ấm áp: “Cậu Chu cậu cũng đừng tức giận, tôi cảm thấy thể diện của cậu không nên do chúng ta hoàn thành mà nên để cho cô gái xinh đẹp này giúp chúng ta hoàn thành nó.”
“Nếu ngay cả cô ấy cũng không yên tâm và từ chối bảo đảm cho cậu, thì làm sao chúng tôi có thể cho cậu vay tiền, phải không? Mọi người đều là người làm ăn, cậu nên hiểu điều đó."
"Hơn nữa, tôi có lý do để tin rằng cô gái này nên biết về gia thế của cậu Chu mới đúng. Ba tỷ nhỏ bé... hehe, cũng chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi!" Tôi ném cái rương lên bàn, châm một điếu thuốc, hai tay run rẩy đủ để chứng tỏ tôi tức giận và phẫn nộ đến nhường nào.
Tôi không nhìn Thôi Tuyết Ngưng, tôi cũng không biết trong lòng cô ta đang nghĩ gì. Nhưng tôi đại khái cũng đoán ra được có hai con đường cho cô ta chọn, hoặc là ký tên lấy lòng tôi, hoặc rất có thể sẽ mất đi sự coi trọng và quan tâm của tôi.
Vì vậy, lúc tôi còn chưa hút xong điếu thuốc thì Thôi Tuyết Ngưng đã ký tên vào hợp đồng và lăn tay theo sự hướng dẫn của giám đốc.
“Công ty các người, đươc lắm, tôi nhớ kỹ rồi, sẽ sớm đóng cửa thôi!” Tay trái cầm cái rương, tay phải thì kéo Thôi Tuyết Ngưng tức giận quay trở lại xe.
“Con mẹ nó, đùa gì thế, nếu không phải kế toán công ty tan làm rồi, thì anh sẽ cầm tiền đập chết ông ta!” Thôi Tuyết Ngưng an ủi, khuyên tôi không nên tức giận với loại người như vậy, không đáng. Thật lâu sau, tôi nhịn không được thở phì phò, ôm Thôi Tuyết Ngưng vào lòng: "Thôi Tuyết Ngưng, em thật tốt, cám ơn em!"
Thôi Tuyết Ngưng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng hôn tôi. Sau đó, tôi đưa cho cô ta tất cả số tiền trong hộp.
"Ba tỷ này đều là của em, yên tâm đi, chiều nay sau khi kế toán đi làm anh sẽ trả lại tiền cho ông ta. Ông ta dám ép người phụ nữ của anh ký tên. Anh nhất định sẽ không tha cho ông ta. Không ai có thể ép buộc người phụ nữ của anh, ai cũng không thể!!! "
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT