Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham đồng thời đi lên, bọn họ định nâng tôi lên nhưng lại bị tôi hất thẳng tay ra.
Giơ tay lên sờ ót tê dại, dinh dính, hơi ấm. Đưa tay xuống nhìn, không ngoài dự đoán, là máu, bị đánh vỡ đầu rồi. Cho nên càng làm tôi tức giận hơn.
Nắm lấy hòn đi đến trước mặt tên tóc vàng, hắn ta vừa giãy dụa định đứng dậy thì bị một đập của tôi làm ngã lại xuống đất: ""Dừng tay, không được đánh nhau!!""
Bảo vệ nhanh chóng đến chĩa dùi cui vào tôi, thoạt nhìn dáng vẻ giống như đang đe dọa tôi vậy: ""Lúc ông đây bị đánh sao không thấy ra, giờ lại lao ra to mồm, mày thử nói thêm câu nữa thì giờ tao đánh chết mày, cút sang bên kia!""
Không quan tâm đến tên bảo vệ, tôi trực tiếp dẫm lên tay phải của tên tóc vàng: ""Lúc nãy là dùng tay này sờ đúng không?”, tên tóc vàng mặt đầy máu, nhe hàm răng vàng ra, hung hăng nói: “Mày dám đánh tao, đại ca của tao là Đao Ba Cường, anh ấy chắc chắn sẽ chém chết mày!""
Tôi rất tán thưởng dũng khí của hắn. Tôi bèn dịch chân sang bên cạnh, giẫm lên cổ tay của hắn ta: ""Tao quan tâm đại ca của mày là Đao Ba Cường hay Quang Đầu Cường chắc!""
Tảng đá cầm trên tay đập xuống, nện ""bịch bịch"" lên ngón tay.
Kèm theo tiếng kêu đau thảm thiết của tên tóc vàng, bàn tay kia của hắn ta dần dần biến dạng, hai ngón tay văng ra: ""Cậu, cậu dừng tay lại!"" Tôi ngẩng đầu lên nhìn, lại là tên bảo vệ kia, còn dám cầm dùi cui chỉ tôi.
Tôi nói với anh ta: ""Lần cuối, câm miệng, nếu không tao đập cho đầu mày nát như dưa hấu đấy.""
Tên tóc vàng dùng lực rút bàn tay dưới chân về, xem ra vẫn không đau lắm, vẫn còn động đậy được.
Cho nên tôi lại nâng tảng đã trong tay lên, trực tiếp đập nát tay của hắn, năm ngón tay chỉ còn dính lại một ngón cái, cuối cùng hắn ta không rút tay lại được nữa, chỉ còn tiếng kêu gào thảm thiết vọng lại bên tai.
Cho nên hòn đá dính máu của hắn ta lại bị hung hăng nhét vào miệng hắn ta. Hắn ta không kêu lên được, trong nháy mắt xung quanh yên tĩnh hơn nhiều.
Tôi ném hòn đá sang bên cạnh, sau đó bước về phía tên bảo vệ.
Tên bảo vệ bị dọa đến run rẩy, giọng nói run run: ""Tôi, tôi chưa mở miệng, lúc anh nói lần cuối tôi đã im miệng rồi.""
Lấy quần áo của anh ta lau lau tay, dọa hắn sợ đến mức té trên đất: ""Bảo vệ ư? Cái gan này của anh thì bảo cái lông vệ ấy!""
Núi không leo được nữa, gọi Vũ Bích Phượng và Lục Tiểu Nham xong chúng tôi cùng nhau xuống núi.
Trên đường xuống núi, tôi đụng phải một nhà ba người ăn mặc rất mộc mạc.
Đứa trẻ khóc nháo đòi lên cáp treo, bố nó trách mắng nó không hiểu chuyện, mẹ thì nói nhà nghèo, không thể tiêu tiền hoang phí. Vì thế tôi ngăn bọn họ lại, tặng ba tấm vé cáp treo đã mua trước đó cho họ.
Sau khi xuống núi, Vũ Bích Phượng lái xe đến bệnh viện. Lục Tiểu Nham lấy khăn tay băng đầu cho tôi, đôi mắt nhỏ nhắn rơi lệ ""tí tách tí tách"".
“Cầm máu không được, làm thế nào cũng cầm không được, làm sao bây giờ!""
""Không sao, đầu không đau đâu, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không cần lo lắng."" Tôi an ủi chị em hai người, trong lòng vẫn thở dài cho sự bất lực hôm nay, vốn muốn cho hai chị em bọn họ thấy máu, lúc này thì ngược lại, tự mình thấy trước rồi, lại còn bị người ta đánh vỡ đầu nữa.
Lúc Lục Tiểu Nham khóc, Vũ Bích Phượng móc điện thoại ra, không biết là gọi điện cho ai, nói chuyện xảy ra trước đó cho đối phương, tôi loáng thoáng nghe được có tên của Đao Ba Cường.
Sau khi ngắt điện thoại, Vũ Bích Phượng mở miệng nói: ""Chuyện này không sao, cậu an tâm kiểm tra, không cần lo lắng, sẽ không có cảnh sát đến tìm cậu đâu, đã có người đi tự thú rồi."" Thế lực nhà họ Vũ tôi cũng phần nào hiểu được, chuyện cỏn con như bàn tay đối với bọn họ mà nói quả thực chẳng là gì.
Đến bệnh viện bận rộn chụp CT, kiểm tra, băng bó... sau đó phán đoán của bác sĩ giống hệt tôi, bị thương ngoài da, không có chuyện gì cả, hai ba ngày là khỏi rồi.
Phán đoán của tôi thì không cần tiền, còn đánh giá của bác sĩ thì bay mất hai triệu tám.
Rời khỏi bệnh viện, chúng tôi ăn gì ở gần đó, sau đó tôi nói hơi mệt. Nhân lúc Lục Tiểu Nham không chú ý, Vũ Bích Phượng bên cạnh khẽ đá tôi một cái, rõ ràng là cô ta hiểu ý của tôi. Vì thế liền thuê phòng khách sạn gần đó.
Lúc đến khách sạn, Vũ Bích Phượng cho chúng tôi biết chỉ có phòng giường đơn lớn. Lục Tiểu Nham có chút xấu hổ, tôi xoa đầu cô ta: ""Không phải chỉ là ngủ chung thôi ư, cô xấu hổ cái gì?"" Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú bỗng nhiên đỏ bừng.
Sau khi vào phòng, chị em bọn họ ở bên ngoài, tôi vào nhà tắm trước.
Trừ đầu ra thì đều tắm rửa sạch sẽ. Sau đó tôi mặc một chiếc quần tứ giác đi ra, cả người không mặc gì cả.
Lục Tiểu Nham và Vũ Bích Phượng có chút xấu hổ, tuy bọn họ đều từng nhìn, từng ăn cái đó, chị em bọn họ cùng nhau thưởng thức, cho dù là cách một lớp quần, bọn họ dường như cũng rất xấu hổ, Vũ Bích Phượng cơ trí, trực tiếp xông vào nhà tắm, đợi cô ta đi vào Lục Tiểu Nham mới phản ứng kịp.
Cô cũng muốn vào, nhưng eo đã bị tôi giữ lại. Cô ta vẫn còn muốn giãy dụa. Hai tay tôi bèn luồn vào áo cô ta, nắm lấy đôi gò no đủ: “Tiểu Nham, ở đây của cô thực thoải mái, tôi muốn nếm xem vị thế nào.""
Lục Tiểu Nham xấu hổ: ""Đừng, ở đây không thích hợp..."" Chuyện không thích hợp nhiều rồi, tôi thấy chuyện không để tôi làm tổng thống Hoa Kỳ là rất không thích hợp, nhưng bọn họ cũng phớt lờ tôi! Vì thế tôi cũng không quan tâm Lục Tiểu Nham, trực tiếp cởi áo phông của cô ta xuống, sau đó trong lúc cô ta không đề phòng liền ném luôn áo lót màu trắng của cô ta, đôi gò tuyết trắng no đủ kia run rẩy trước mặt tôi, tựa như tâm trạng của cô ta lúc này.
Tôi ngồi trên giường, Lục Tiểu Nham xoay người lại ngồi trước mặt tôi. Sau đó không đợi cô ta ngăn lại, tôi vùi đầu với bộ ngực căng tràn của cô ta. Lục Tiểu Nham ưm lên một tiếng, thân thể mềm mại run lên.
Sau khi chơi đùa qua lại, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lục Tiểu Nham đã ửng hồng, hơi thở gấp gáp hơn. Vì thế hai tay tôi kéo khóa quần của cô ấy ra.
Cô cố hết sức để ngăn cản, nhưng vẫn khó mà ngăn được chiếc quần bị tụt xuống và quần lót bị kéo ra. Đôi chân xinh đẹp mịn màng lộ ra, chỗ rậm rạp kia nhìn không xót gì.
Tôi bèn nằm lên giường, bảo cô ta ngồi lên ngực tôi. ""Anh Trần, đừng, chị còn ở đó, tôi đồng ý với anh tôi nhất định sẽ cho anh được không, bằng không để chị nhìn thấy thì xấu hổ lắm...""
Lục Tiểu Nham ngượng ngùng cầu xin, sau đó thân thể mềm mại của cô ấy bị tôi mạnh mẽ đặt lên ngực.
Nơi tràn đầy mùi vị thần bí bị tôi dùng miệng liếm lên, làm cho cô ấy phát ra tiếng kêu yêu kiều... Lục Tiểu Nham khó khăn mở miệng cầu xin, có điều khó mà nhịn được ngọn lửa dục vọng của cơ thể, làm cho cô ấy thống khổ cùng rối rắm.
Nhưng mấy phút sau, dưới sự âu yếm và trêu chọc của tôi, cảm giác rối rắm đó hoàn toàn bị ném lên chín tầng mây, chỉ còn lại duy nhất dục vọng chiếm cứ và đốt cháy toàn bộ cơ thể.
Song, đúng lúc này cửa phòng tắm mở ra. Vũ Bích Phượng tóc ướt sũng bước ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy tôi và Lục Tiểu Nham trên giường, ngây ngốc đến cả khăn tắm trên người rơi xuống cũng không phát hiện ra. Thân thể trắng nõn, non mềm, kiều mỵ của cô ấy hấp dẫn đến câu hồn đoạt mệnh...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT