"Anh là đồ lưu manh, rốt cuộc anh là người hay súc sinh!!”
Triệu Du bộc phát, vung túi da lên đánh vào đầu tôi.
Ngay sau đó, tôi cũng không cần né tránh, Tiểu Thúy đã dùng hai tay chặn túi da lại.
"Du Du, tôi tình nguyện, cậu đừng trách Trần Cẩn Phong, Trần Cẩn Phong là người tốt."
Lúc ấy Triệu Du như chết lặng, đứng ở bên cạnh, choáng váng không động đậy chút nào.
Tôi đứng dậy khép cửa phòng lại, sau đó dùng phần đang gồ lên ở dưới thân hung hăng thọt vào mông Triệu Du một cái.
Triệu Du xấu hổ ưm lên một tiếng, sau đó tôi liền trở về chỗ ngồi: "Cô thèm thì cô cũng tới thôi, cũng không phải chưa từng thử qua!”
Tiểu Thúy vẫn đang đầy vẻ kinh ngạc, không hiểu tại sao đến ngay cả Triệu Du tôi cũng đùa bỡn, nhưng sau khi nghe những gì tôi nói, trên mặt cô ta hiện ra biểu lộ thì ra là như vậy, đồng thời còn có chút xấu hổ.
"Thật xin lỗi, Du Du, tôi không biết cô và Trần Cẩn Phong lại là loại quan hệ đó, nếu tôi biết, chắc chắn sẽ không thế này!”
Triệu Du nóng ruột: "Không có, Tiểu Thúy cô đừng đoán mò, tôi và anh ta hoàn toàn không có quan hệ, quan hệ gì cũng không có!"
Tôi nhíu mày: "Cô dám vỗ ngực nói hai chúng ta chưa từng xảy ra quan hệ sao?!"
"Chúng ta hoàn toàn không phát sinh loại quan hệ đó, tôi chỉ là bị ép giúp anh liếm…”
Triệu Du ngậm miệng, sau đó lập tức che mặt mình lại, xấu hổ đến mức không chịu được.
Không cần thử tôi cũng biết, mặt cô ta bây giờ có lẽ có thể nướng chín một con tôm bự.
Tiểu Thúy lại càng lúng túng, cô ta ho khan một cái rồi đứng dậy, nói đột nhiên nhớ ra là trong nhà còn có chút chuyện nên rời đi trước, đã thanh toán tiền xong, bảo chúng tôi ăn nhiều một chút.
Tiểu Thúy rời đi, Triệu Du hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, cô ta cũng muốn đi, sau đó bị tôi giữ lại, ép buộc ngồi trên đùi tôi.
Cô ta cố gắng giãu dụa, tôi mở miệng nói: “Đừng kêu, đừng nhúc nhích, ngộ nhỡ không cẩn thận cô khiến tôi động tâm mà nhô lên, tối nay chắc chắn cô sẽ bị phá zin!”
Triệu Du vừa xấu hổ vừa căng thẳng, nghẹn ngào nói: “Sao anh lại lưu manh như vậy, tại sao anh cứ ức hiếp tôi!”
"Trước đó tôi có ức hiếp Tiểu Thúy, nhưng cô lại để cho người ta xấu hổ và hiểu lầm nên người ta rời đi. Bây giờ chỉ còn lại mình cô, tôi không ức hiếp cô thì ức hiếp ai?”
Triệu Du còn muốn nói gì đo nhưng tôi mở miệng chặn lại: “Cô ăn no chưa?”
Triệu Du không trả lời câu hỏi của tôi, tôi trực tiếp kéo cô ta đứng dậy.
"Tôi nay tôi không động vào cô, thành thật chụp ảnh chung với tôi, loại ảnh mang vẻ mặt tươi cười, tôi sẽ để cho cô rời đi!”
Trong đôi mắt ngập nước đều là sự oán hận, cô ta hung hăng trừng mắt với tôi.
"Nếu như bị người khác lườm có thể chết người, bây giờ cỏ trên phần mộ của tôi cũng cao hơn cô rồi. Nhanh chụp ảnh đi!”
Dưới sự nửa uy hiếp nửa ép buộc của tôi, Triệu Du lau đi những giọt nước mắt ủy khuất, sau đó miễn cưỡng nhếch miệng cười.
Không thể không nói, lúc một người phụ nữ đối diện với máy ảnh, cho dù là tình huống thế nào cũng sẽ lộ ra khuôn mặt xinh đẹp nhất.
Dưới sự yêu cầu của tôi, Triệu Du và tôi chụp chung vài tấm ảnh, có tôi chu môi hôn cô ta, cũng có kiểu ảnh cô ta ghé vào vai hôn tôi, đủ các loại thân mật.
Đương nhiên, đây đều là do tôi yêu cầu nên cô ta mới làm.
Chụp xong, tôi liền kéo cô ta ra khỏi nhà hàng.
Triệu Du mắng to rằng tôi vô liêm sỉ, nói tôi không phải đàn ông, nói tôi nói không giữ lời, tôi cũng không thèm quan tâm đến cô ta, chỉ ép buộc ôm cô ta rời đi.
"Cứu mạng, mọi người cứu tôi, tên lưu manh này muốn vô lễ với tôi!!"
Tiếng kêu cứu của người đẹp luôn có thể khơi dậy nhiệt huyết của những người đàn ông dám làm việc nghĩa.
Một nhân viên trẻ tuổi ở trong nhà hàng chạy đến, nghiêm nghị quát tôi để tôi thả cô ta ra.
Một tay tôi ôm eo Triệu Du, sau đó đem những bức ảnh thân mật vừa rồi mới chụp đưa cho nhân viên làm thuê kia nhìn.
"Cô vợ trẻ uống nhiều quá nên làm loạn, nếu cậu cũng muốn làm loạn theo, cẩn thận tôi đánh chết cậu!”
Nhân viên làm thuê nhìn thấy những tấm ảnh thân mật kia, sau đó tức giận lườm Triệu Du một cái, và xoay người rời đi.
"Cái quái gì, dáng dấp đẹp thì sao, dáng dấp đẹp thì có thể tùy tiện kêu cứu à? Người phụ nữ vô liêm sỉ!”
Tôi lập tức khó chịu, chỉ vào nhân viên kia chửi ầm lên: “Mày thử mắng vợ tao thêm một câu nữa xem, con bitch này, mày còn dám bitch thêm một câu, xem hôm nay ông đây có giết chết mày không!”
Chủ nhà hàng là một người phụ nữ, cô ta vội vàng đi lên phía trước tươi cười nói: “Người anh em đừng nóng giận, đừng nói giận, chấp nhặt với trẻ con làm gì, cậu ta không hiểu chuyện, anh đừng nóng giận!”
Sau khi an ủi vài câu, bà chủ lại hướng Triệu Du nói: "Chị em à, cô cũng thật là, cô xem chồng cô yêu thương cô như thế, bị cô nói oan vẫn còn bảo vệ cô khắp nơi, sau này cũng đừng nóng nảy tùy tiện theo tâm trạng như vậy, người chồng tốt thế này không có nhiều, cô phải biết quý trọng!”
Triệu Du kêu to oan uổng, liều chết nói rằng tôi không phải chồng cô ta, mãi cho đến khi bà chủ lắc đầu: “Haizz, thật sự là thân ở trong phúc mà không biết phúc, người chồng tốt đến mức nào, tại sao tôi lại không gặp được chứ, haizz…”
Một đường xem trò vui, Triệu Du cũng kêu suốt dọc đường, cho đến khi bị tôi đưa lên xe, cũng không có ai để ý đến cô ta, ngược lại còn có những âm thanh khích lệ tôi, hơn nữa đa phần đều là phụ nữ, nói bây giờ có một ông chồng tốt như vậy quá thật rất ít.
Sau khi lên xe, Triệu Du tức giận òa khóc.
"Anh là tên lừa đảo, anh là tên đại lừa gạt, anh lừa tôi chụp ảnh chung với anh, anh đã sớm tính kế trước!”
Tôi cũng không quan tâm đến cô ta, khóc đến nước mặt như mưa là hù dọa ai chứ, lúc ông đây sinh ra cũng gào, so với cô khóc còn thảm hơn!
Xe chạy trên đường đến một hiệu thuốc gần đó, sau đó tôi khóa cô ta ở trong xe.
Cô ta cũng ngừng giãy dụa, chỉ ôm đầu khóc thút thít, giống như báo trước rằng cơn ác mộng đêm nay sẽ đến, tự cảm thấy bi ai và đáng thương cho vận mệnh của mình.
Sau khi đến thiệu thuốc mua thuốc xong, tôi trở lại xe, ném cho cô ta một cái bao cao su, một hộp thuốc Vạn Ngải*.
*Vạn Ngải: Là loại thuốc giúp chứng liệt dương ở nam giới, điều trị rối loạn cương dương và tăng huyết áp động mạch phổi. Hiệu quả điều trị rối loạn chức năng tình dục ở phụ nữ...
"Cô chọn một đi, tối nay cô muốn cái nào?”
Bao cao su bị Triệu Du tức giận khóc ném vào người tôi, Vạn Ngải thì cẩn thận nhìn hồi lâu, cuối cùng sau khi thấy tác dụng của thuốc thì càng tức giận hơn, thậm chí vừa đánh vừa ném đi.
"Ách ách, quên, còn có một phần, tất cả có ba sự lựa chọn!”
Ngay lập tức tôi móc từ trong túi ra một gói thuốc, có rấy nhiều phần, đủ loại.
Triệu Du cũng không thèm nhìn liền vung tay muốn đánh rơi, may mà tôi nhanh tay nhanh mắt, tránh được.
"Tiểu Du Du, tôi đề nghị cô nhìn rõ, nếu không tối nay tôi không phải cô thì sẽ không thể!”
Sau đó, dưới ánh mắt cảnh cáo nghiêm túc của tôi, gương mặt kia liền đỏ bừng một chút. Lời nói thô thiển như vậy, dường như khiến cho cô ta cảm thấy phản cảm, nhưng tôi tin rằng đó là sự sợ hãi mới đúng.
Quả nhiên, cô ta nhận lấy thuốc, sau đó trên gương mặt đầy nước mắt của cô ta hiện ra vẻ kinh ngạc.
Rõ ràng là không hiểu, vì sao tôi lại mua thuốc đau dạ dày cho cô ta, vì sao tôi lại biết cô ta bị bệnh viêm dạ dày.
"Anh..."
Cô ta muốn nói gì đó, nhưng tôi không nói tiếp, sau đó tôi trực tiếp khởi động xe, đi về chỗ ở của mình.
Sau khi trở lạ chỗ ở, Triệu Du cầm thuốc trong tay, lại nói cái gì mà sống chết cũng không chịu xuống xe.
"Không quan trọng, không xuống thì cô cứ ở trên xe, tôi đi rót nước cho cô, cô uống xong tôi đưa cô về!”
Sau đó, dưới sự ngạc nhiên của Triệu Du, tôi bưng cốc nước ấm từ trong nhà trở lại xe và đưa cho cô ta.
Cô ta không dám nhận.
"Không phải sợ tôi bỏ thuốc, nếu tôi thật sự muốn ép buộc cô làm gì đó, chẳng lẽ cô cho rằng tôi sẽ khốn nạn như cái tên Sơn Tử kia?
Cuối cùng, Triệu Du cũng uống thuốc, sau đó tôi lái xe đưa cô ta về nhà.
Mãi cho đến khi đưa cô ta về đến dưới lầu, lúc này cô ta dường như mới chắc chắn rằng tôi thật sự đưa cô ta về.
"Cám, cám ơn."
Sau đó, ngay khi Triệu Du quay đầu muốn xuống xe, nhưng tôi đã khóa cửa xe lại, đẩy ghế ngồi của cô ta ra sau, và bổ nhào lên thân thể non mềm của cô ta.
"Tôi đã biết anh là tên khốn kiếp, sắc lang, anh thả tôi ra, anh thả…A~!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT