Cảnh sắc của đại hội đấu mã thật sự quá hương diễm, tôi và Lâm Thế Thanh không chịu nổi, cho nên chúng tôi quay về.

Sau khi trở về khách sạn, nằm trên giường lớn, cô ta đưa mặt nhìn về phía tôi.

"Trần Cẩn Phong, đêm đó anh cùng với tôi không phải uống thuốc chứ, cho nên đêm nay vì tránh lộ ra sức chiến đấu thực sự, cho nên cố ý không tham gia."

"Dùng lời kích tôi?"

"Mượn lời kích anh đó, thì sao, anh chịu không nổi?"

"Cô đoán xem!"

Nói là bảo cô ta đoán, nhưng tôi căn bản không cho cô ta cơ hội để đoán, trực tiếp đưa ngón tay lên chỉ thời gian trên đồng hồ.

"Bây giờ là mười giờ tối, một giờ sáng gặp."

Lúc đó Lâm Thế Thanh bị dọa đến mơ màng: “Không cần, chịu không nổi, ngắn chút cũng được, dạo đầu quá dài rồi!"

Đây là kháng nghị của cô ta, kháng nghị đối với tôi, cho nên tôi lựa chọn không tiếp nhận kháng nghị này.

Chớp mắt, đôi chân nhỏ trong lớp tơ tằm lại bị tôi nhấc lên, hai tay bắt đầu vuốt ve bên trong bắp chân non mịn, tôi nhẹ nhàng hôn lên ngón chân và gan bàn chân của cô ta, làm cô ta cảm nhận được sự tê mỏi và ngứa ngáy.

Mà trong lúc vuốt ve cặp đùi đó, bắp chân lại chịu đủ sự liếm láp và hôn hít của tôi. Cho đến khi, lúc đầu của tôi hôn khắp bắp đùi của cô ta, tiện đà đi vào chỗ giữa nhất thì phần căng tròn trước ngực cô ta cũng đa rơi vào trong bàn tay tôi.

Khoảng khắc đó, cô ta dưới sự trêu chọc của tôi, hóa thành một ngọn lửa cuồng dã cháy lan khắp đồng cỏ, cả người đang bộc lộ nội tâm và ngọn cực nóng ở chỗ sâu mềm mại…

Không có gì bất ngờ, nói ba tiếng là ba tiếng.

Trong thời gian đó Lâm Thế Thanh cầu xin tha thứ, cả người như cá chạch ra nước, lăn lộn trên giường, ngay cả drap giường cũng bị cặp chân tinh xảo kia cô ta đá xuống giường, càng đừng nói đến mấy thứ quần áo như áo ngực và quần trong..

Khi cô ta nắm lấy đồng hồ nhìn bên ngoài trên đã vừa rạng sáng, khóc hô bổ nhào lên người tôi, tôi làm sao cũng không ngăn đón nổi, nhìn thấy sắp bị đột phá phòng thủ thì tôi trực tiếp xoay người nằm sấp trên giường.

Vì vậy, cô ta đỏ mặt tía tai chạy đến sau người tôi, giơ hai chân tôi lên, bàn tay nhỏ bé ngọc ngà như chuột đến chuồng gà ăn trộm, bất khuất vững tâm bền bỉ tìm kiếm chỗ mà cô ta điên cuồng chờ mong lúc này.

Cuối cùng, cô ta thành công nắm trong tay, sau đó cưỡng chế lật tôi lại, mạnh bạo ngồi lên.

Ngay sau đó, trong phòng vang lên âm thanh thoải mái có sự sảng khoái của cô ta, không hề có chút nào áp chế…

Đêm nay, rất High, chúng tôi 4h mới ngủ, hoàn toàn có thể tưởng tượng được đến cùng là high đến mức nào.

Sáng sớm tỉnh lại, đã sắp mười một giờ rồi.

Khi tôi mở mắt ra, Lâm Thế Thanh đã nhìn lên nóc nhà, trong đôi mắt vẫn lưu lại sự huyền ảo đêm hôm qua.

"Sao thế, Thanh Thanh, lại bồi cô lên thiên đường một lần?"

Vừa nói xong, tôi bên cạnh dùng hai chân kẹp lại đùi phải vừa săn chắc vừa đàn hồi của cô ta. Lập tức tôi thẳng người, nhẹ nhàng cọ sát nhẹ nhàng lên chân ngọc của cô ta.

Cô ta xoay người, hôn tôi một cái, sau đó trong mắt mê đắm.

"Anh nói, nếu như tôi thích anh rồi, phải làm sao?"

Tôi cẩn thận nghĩ nghĩ, sau đó đè cô ta dưới người, dưới sự ngờ không đề phòng của cô ta, mạnh mẽ xâm lấn vào khu vực mềm mại của cô ta.

"Thân ái à, vậy thì chỉ có thể làm rồi, ai bảo cô thích chứ!"

Lâm Thế Thanh lúc đó nổi giận: “Anh cái tên khốn này, tôi không có ý đó, anh thả tôi ra, anh không cần làm nữa, đã mài mòn da rồi!!!"

Tôi lại chưa bao giờ thấy viên đạn bắn ra còn có thể lấy lại, cho nên, Lâm Thế Thanh cũng chỉ có thể lựa chọn từ bị động dần dần chuyển thành chủ động, thuận theo để tôi yêu cô ta…

Không tốn kỹ xảo, không có động tác dư thừa, mặc dù tốc chiến tốc thắng, tôi vẫn rất bảo đảm chất lượng, vào lúc Lâm Thế Thanh muốn bay lên lần hai, kéo cô ta miến cưỡng cùng nhau đi vào thiên đường.

Sau khi nghỉ ngơi mấy phút, Lâm Thế Thanh hung hăng trợn mắt nhìn tôi một cái, tôi biết cô ta cố gắng muốn thể hiện sự giận dữ, nhưng ánh mắt thể hiện cũng chỉ có nhu tình, giống như là dòng nước.

"Rời giường, phải ăn cơm rồi."

Cưỡng chế đẩy cô ta không chút sức lực xuống giường, sau đó kéo vào phòng tắm rửa qua, sau khi chúng tôi mặc quần áo tử tế thì rời khỏi phòng đi đến nhà hàng.

Trong nhà hàng, gặp cô người mẫu và Hà Loan, Lâm Thế Thanh hỏi thăm chút thành tích trận đấu hôm nay của các cô ấy.

Tôi không dựng tai nghe, tôi căn bản không quan tâm đến những chuyện vô dụng này, chỉ là nhìn sự thể hiện của cô ta cũng biết, cô ta rất hài lòng.

Sau khi ăn cơm trưa, tôi vốn tưởng rằng Lâm Thế Thanh sẽ đi quan sát trận đấu buổi chiều của các cô ấy, nhưng thực tế không có, sau khi mọi người giải tán cô ta lại chạy về phòng ngủ, sau đó liên tục nằm trên giường ngủ say, rất rõ ràng, cô ta kiệt lực rồi.

Ngủ với cô ta một lúc, lúc chúng tôi tỉnh lại, đã ba giờ chiều hơn rồi.

"Đi theo tôi đến ngân hàng một chuyến đi, tôi muốn rút ít tiền mặt."

Tôi vừa mặc quần áo vừa hỏi nguyên nhân cô ta muốn lấy tiền, cô ta nói với tôi, muốn ban thưởng cho những người mẫu dưới trướng.

"Mặc dù thẻ nhảy thêm tiền cũng rất hưng phấn, nhưng rõ ràng không có tính kích thích mãnh liệt như là hiện kim bày trước mặt."

Lời này của cô ta đúng là có lý.

Sau khi thu dọn thỏa đáng, tôi lái xe chở cô ta đi đến ngân hàng gần đó.

Sau khi vào ngân hàng, lấy số xong, chúng tôi ngồi trong đại sảnh tán gẫu, lúc mặn lúc nhạt, thật không có cảm giác nhàm chán.

Ngay khi chỉ còn một người nữa là đến phiên cô ta, có xe ngừng trước cửa ngân hàng, sau đó bốn người mặc áo đen đeo mặt nạ xuống xe, dáng vẻ đều to lớn, hơn nữa trong tay đều mang súng.

Mặt nạ của bọn họ rất thú vị, Đường Tăng, Sa Tăng, Trư Bát Giới, Tôn Ngộ Không, vừa đúng là bốn thầy trò đi lấy kinh, bọn họ đây là xem ngân hàng như tây thiên rồi, không lấy tiền chỉ lấy kinh.

Có bảo vệ chuẩn bị bước lên: “Pằng” một tiếng vang lên, giống như là tiên nữ rải hoa, đèn treo trang trí ở nóc nhà đã bị bắn nát, mơ hồ có thể nhìn thấy trên đỉnh đèn trang trí vỡ nát chằng chịt vết đen, giống như bị tàn nhang.

Ngay sao đó, cũng không nói gì với Đường Tăng nổ súng này, bảo vệ vô cùng tự giác ném gậy đi nằm sấp xuống đất, quần chúng xung quanh còn chưa kịp phản ứng lại, sự chuyên nghiệp thường ngày của anh có phải là chém gió!

Lập tức, Tôn Ngộ Không cầm súng lục ghim vào đầu một người phụ nữ trung niên.

"Ai dám báo cảnh sát, tôi sẽ giết cô ta, nhanh ôm đầu ngồi xổm xuống cho tôi, người trong quầy nằm sấp lên quầy!!!"

Vào thời điểm này không ai phản kháng, tôi đương nhiên cũng không ngoại lệ.

Chỉ là tôi còn chưa kịp ngồi xổm xuống, Lâm Thế Thanh đã kéo góc áo của tôi, ánh mắt ý bảo tôi nhanh chóng ngồi xổm xuống.

Tôi nhìn cô ta một cái, không ngờ, cô ta lại có vẻ khá tỉnh táo, không có chút ý sợ sệt.

Tôi càng ngày càng cảm thấy tò mò với bối cảnh thật sự của cô ta, vô cùng tò mò, tôi phán đoán sơ bộ, có thể liên quan đến quân đội? Bằng không loại phụ nữ mạnh mẽ anh dũng như Hà Loan, cũng không thể cam tâm tình nguyện làm vệ sĩ cho cô ta.

Đương nhiên, đây chỉ là hoài nghi, vẫn không thể xác định.

Ngay lúc tôi suy nghĩ lung tung, Sa Tăng đưa súng lục đi vào trong quầy, bởi vì có vách ngăn, đương nihiên không thể vào trong được, nhưng họng súng lại nhắm vào đầu một người quản lý, như vậy là đủ rồi.

Không nói nhảm nhiều, dưới sự yêu cầu của Sa Tăng, cửa từ bên trong mở ra.

Sau đó, Trư Bác Giới giữ cửa và Tôn Ngộ Không kèm hai con tin, Đường Tăng, Sa Tăng đều đi vào phòng, cầm súng ép buộc công nhân viên ngân hàng đựng tiền vào trong bao tải to cho bọn họ.

Cụ thể tôi không nhìn thấy, chỉ có thể thông qua cuộc trò chuyện của bọn họ mà phán đoán đại khái.

Rất nhanh, giọng Đường Tăng lại vang lên lần nữa: “Đúng là mẹ nó lấy 6 tỷ, mọi người hôm nay làm chính, đừng để đồ chó hoang giám đốc ngân hàng này báo lên thành 18, 20 tỷ ông đây đến cướp với số tiền cất trong túi ông ta!"

Đường Tăng này cũng thật sự thú vị, tự mình đi cướp của, còn chặt đứt phương pháp phát tài của chủ tịch ngân hàng.

Sau đó, Đường Tăng gọi Sa Tăng một mình vác theo bao tải rời đi, Trư Bát Giới và Tôn Ngộ Không cản phía sau.

Vốn, chuyện cướp bóc này cũng đã xong rồi, thế như không biết vì sao Trư Bát Giới cầm súng ngắn, lại hướng về phía tôi và Lâm Thế Thanh.

Tôi đưa tay,ngăn Lâm Thế Thanh đằng sau, thế như anh ta lại trực tiếp cho tôi một cước, đạp tôi ngã xuống đất.

"Lão trư, đừng có nhiều chuyện, đi nhanh lên!!!"

"Tôi nhìn trúng khối ngọc trên người cô ta, tôi muốn cho con gái tôi đeo."

"Đi nhanh lên, cậu còn đi không đi ông đây bắn chết cậu!!!"

Đường Tăng cầm súng chỉ vào Trư Bát Giới chửi ầm lên, mà Trư Bát Giới lại đưa tay về phía ngọc bội khắc rồng xanh biếc trước cổ Lâm Thế Thanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play