Mẹ nó, tôi không tin Phong Sương không hận Triệu Thành Công.

Vào lúc Phong Sương có đôi chút cảm giác, hai chân rời khỏi mặt đất chuẩn bị bay lên, Triệu Thành Công đã sốt ruột mà tự mình bay trước, cô ta có thể không hận được hay sao?

Triệu Thành Công thỏa mãn kéo quần, Phong Sương tát vào mặt anh ta một cái bốp.

“Đồ vô dụng!”

Vào giây phút đó, tôi cảm thấy Triệu Thành Công lúng túng đến mất sạch thể diện…

Triệu Thành Công sửa sang lại quần áo, Phong Sương cũng đã ăn mặc chỉnh tề, cầm giấy lên lau phía dưới của mình.

“Triệu Thành Công, anh đập xe của tôi rồi, chơi tôi luôn rồi. Tôi đã hứa với bạn của anh rằng không nói cho ba anh biết, nhưng anh cũng phải trả giá mới được. Nói thật lòng nhé, tôi ham tiền của ba anh chứ chẳng ham gì mấy thứ khác, trông mong ông ta làm tôi sướng à, có muốn một hũ Viagra cũng không làm được nữa kìa, xét trên phương diện này, anh thật sự không hổ danh là con trai của ba anh!”

Triệu Thành Công đang định nói gì đó, Phong Sương đã ném tờ giấy vừa mới lau xong vào mặt anh ta.

“Được rồi, tôi cũng không nói nhiều với anh nữa, chín tỷ, chuyện này coi như thôi, hơn nữa sau này tôi cũng sẽ không dính líu đến bất kỳ chuyện gì trong công ty của các người. Tôi vẫn sẽ đến đây hằng ngày, còn việc công ty làm thế nào, làm cái gì thì sẽ nghe theo lời anh.”

Triệu Thành Công hớn hở, nhưng anh ta lập tức tỏ vẻ lúng túng: “Tôi làm gì có chín tỷ, đâu phải là cô không biết, ba tôi giữ tiền chặt lắm, tôi…”

“Tôi không quan tâm, đó là chuyện của anh, hoặc là tôi nói với ba anh, hoặc là anh đưa tôi tiền.”

Sau khi nói dứt lời, Phong Sương đi đến trước mặt Triệu Thành Công, nhẹ nhàng vỗ vào mặt anh ta: “Hoặc là bây giờ anh giết tôi đi, làm thế sẽ dứt điểm được ngay, cũng không cần phải chi tiền cũng không cần lo lắng ba anh sẽ mắng anh, chỉ cần một viên đạn thôi là đã giải quyết được nỗi lo về sau của anh, anh cảm thấy có được không?”

Triệu Thành Công im lặng, lúng túng, băn khoăn.

Tôi châm điếu thuốc: “Được rồi, cũng chỉ có chín tỷ thôi chứ gì, sau này chúng ta còn sẽ làm ăn với nhau nữa, đây chỉ là món tiền mọn thôi. Ngày mai tôi sẽ gửi tiền cho cậu, xem như là doanh thu trước thời hạn, rồi cậu gửi cho Phong Sương.”

“Cảm, cảm ơn anh, cảm ơn anh!”

Tôi xua tay: “Anh em với nhau cả mà, không cần phải nói mấy lời này đâu, nhưng có một chuyện, không thể thiếu tiền của phụ nữ, cũng không thể tham tiền của cô ấy được, đến khi ấy cậu đừng có nói tôi chưa gửi tiền trong khi lén lút ăn chơi đàng đúm nhé!”

“Tôi hiểu, tôi hiểu, anh yên tâm đi, chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu!”

Tôi gật đầu, đi đến trước mặt Phong Sương, cách một lớp quần áo vẫn nhẹ nhàng chơi đùa hai gò đất căng đầy trước ngực cô ta.

“Đợi đến khi việc này giải quyết xong, cô có thời gian rảnh thì đến thành phố W tìm tôi, tôi tên là Trịnh Thế Hạo, đến lúc ấy chúng ta chơi với nhau cho đã.”

Bàn tay trắng trẻo của Phong Sương nhẹ nhàng vuốt ve người tôi, đôi mắt lấp lánh, rõ ràng rất nhớ nhung khoái cảm trước kia: “Được, thế anh cho tôi số điện thoại đi!”

“Người anh em của tôi có, hỏi cậu ta đi, tôi phải đi rồi!”

Tôi vỗ vào cặp mông căng mọng và đàn hồi của Phong Sương, rồi mới chào tạm biệt Triệu Thành Công, chuẩn bị lái xe rời khỏi nơi này.

Vào lúc tôi nổ máy, Triệu Thành Công chạy từ trong đại sảnh ra, quýnh quáng cản tôi lại, anh ta chui tọt vào trong xe, lấy ra chiếc túi đen, moi hết tiền bạc ở bên trong.

“Cút đi, đm cậu làm gì thế, tôi thiếu một trăm năm chục triệu của cậu hay là sao hả?!”

Thấy Triệu Thành Công ôm năm xấp tiền, tôi lập tức nổi trận lôi đình, rõ ràng anh ta đã xem thường tư bản sau lưng Trịnh Thế Hạo tôi, chỉ là một trăm năm chục triệu thôi mà cũng có mặt mũi lấy ra? Rõ ràng đang đùa cợt tôi đây mà!

“Anh anh anh, anh nghe em nói đi, người anh em, em có lỗi với anh, nhưng bây giờ trong tay em thật sự không còn nhiều tiền. Cũng không phải, không phải là chuyện tiền nong, vốn dĩ tôi nên mua vài đặc sản cho anh mang về biếu bác trai bác gái, nhưng thật sự không có thời gian chuẩn bị. Anh, mặc dù một trăm năm mươi triệu ít thật, nhưng cũng là tấm lòng của em dành cho anh, anh phải nhận lấy đó, anh phải nhận cho bằng được, nếu anh không nhận là xem thường người anh em như em rồi!”

Triệu Thành Công nói rất nhiều, lời lẽ khẩn thiết, thái độ chân thành, tôi cảm thấy không thể làm trái lương tâm, phụ tình cảm nồng nàn của anh ta được.

“Ôi trời, cậu thật là, được rồi, sau khi trở về tôi sẽ kêu kế toán viên chuyển cho cậu chín tỷ, nhưng đến khi ấy tôi dặn dò cậu cái gì, cậu đều phải giải quyết ổn thỏa cho tôi, nếu như giải quyết không ổn thỏa, tôi sẽ đi máy bay suốt đêm đến tát cậu!”

“Anh yên tâm đi, cho dù anh dặn dò cái gì thì em đều sẽ làm xong, làm thật tốt, làm thật thật tốt…”

Tôi lái xe đi giữa những lời đảm bảo của Triệu Thành Công, đến trường tiểu học của Triệu Tĩnh, thấy cô ta đang vui vẻ chơi đùa với đám trẻ.

Bây giờ cô ta đang nở nụ cười ngây ngô và xán lạn, trông giống hệt như cô thiếu nữ mười bảy mười tám, gương mặt trông rất trong trẻo và đáng yêu, khiến cho tôi không khỏi muốn ôm cô ta vào lòng mình, để cô ta hòa thành một thể với bản thân tôi.

Sau khi tiếng chuông vào lớp vang lên, đám trẻ trở về phòng học, Triệu Tĩnh cũng đi đến bên cạnh tôi.

“Sao thế, chém đẹp đại gia rồi? Lại chơi vài gái bán hoa nữa à?”

“Cô đánh giá tôi cao quá, tôi làm việc vì tiền, không có tiền ai mà thèm hầu hạ. Đương nhiên rồi, cô là trường hợp ngoại lệ, tôi khao khát nơi ấy của cô, tôi muốn thử xem rốt cuộc thì ẩm ướt đến mức độ nào mới có thể nhấn chìm tôi.”

Triệu Tĩnh trừng mắt nhìn tôi: “Đang trong trường học đấy, bớt ăn nói linh tinh lại đi.”

Tôi không đùa bỡn cô ấy nữa, mở cửa xe ra, lấy một trăm năm mươi triệu trên ghế phó lái nhét vào lòng Triệu Tĩnh.

“Triệu Thành Công tài trợ đấy. Mặc dù cứu người gặp nạn không cứu người nghèo, nhưng ít nhất gì cũng có cứu, cô tự giải quyết lấy đi!”

Triệu Tĩnh ngẩng đầu nhìn tôi, đôi mắt long lanh của cô ta toát ra vẻ ngạc nhiên.

“Anh được ghê, đến cái loại vắt chày ra nước của Triệu Thành Công cũng bị anh lừa tiền.”

“Tôi không có lừa tiền anh ta, tôi định đi rồi, thế nhưng anh ta lại ép tôi phải nhận một trăm năm mươi triệu, không muốn nhận cũng không được, người ta muốn quỳ xuống cầu xin tôi đến nơi luôn rồi, tôi mới miễn cưỡng nhận lấy đấy chứ.”

Lúc tôi đang nói sự thật, Triệu Tĩnh ôm tiền đi vào phòng hiệu trưởng.

Má, rõ ràng cô ta cho rằng tôi đang chém gió…

Tôi trở về nhà của Ngu Hoa, nói chuyện với Triệu Tĩnh và Triệu Tông Ngu Hoa một lát, ngủ một đêm, đến sáng ngày hôm sau thì lái xe rời đi.

Sau khi đổ xăng, tôi lái xe đến công ty cho thuê để trả lại, cầm tiền đặt cọc, chúng tôi lập tức bắt xe ra sân bay ngay.

Lúc chờ máy bay cất cánh, Triệu Tĩnh luôn nhìn ra ngoài cửa sổ đột nhiên quay đầu nhìn tôi: “Cảm ơn anh.”

Cảm ơn tôi đã về chung với cô ta, cảm ơn tôi đã cho cô ta tiền, giúp đỡ người thân ở quê nhà và đám trẻ, hoặc cũng có thể là cảm ơn vì điều gì khác nữa?

Không biết, tôi cũng không muốn biết, chẳng sao cả, dù gì tôi cũng không cần cô ta phải cảm ơn.

Thế là cô ta tựa đầu vào vai tôi, nhưng lại dịu dàng hôn lên vầng trán mượt mà của cô ta.

Cô ta bật cười, nụ cười xán lạn như ánh dương, trông rất vui vẻ…

Sau khi về đến thành phố Q đã hơn sáu giờ tối.

Chúng tôi ăn uống rồi lái xe đưa Triệu Tĩnh về nhà, sau khi cô ta cất xong hành lý, tôi chuẩn bị đưa cô ta đến Đỉnh Phường nhưng cô ta lại cố chấp đòi lái xe.

Tôi không cưỡng cầu, bởi thế hai chiếc xe lần lượt chạy đến Đỉnh Phường.

Giữa đường đi, tôi nhận được cuộc điện thoại của Triệu Thành Công.

“Anh, anh về nhà rồi sao?”

“Ừ, vừa mới xuống máy bay, cậu không cần lo lắng về chuyện tiền bạc, bây giờ kế toán viên đã tan ca rồi, sáng ngày mai bọn họ đi làm, tôi sẽ kêu bọn họ gọi điện cho cậu.”

“Ôi ôi ôi, không cần gấp đâu, em chỉ lo lắng không biết anh có an toàn hay không, anh đừng nghĩ ngợi nhiều, đừng nghĩ ngợi nhiều. Thế này đi, anh, anh nghỉ ngơi đi nhé, em không làm phiền anh nữa…”

Tôi phì cười, ném điện thoại sang một bên.

Đợi mười hai tỷ của tôi à? Thế thì cậu ráng mà đợi đi, đợi ba cậu đánh vào mông cậu đấy!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play