Sau khi cùng Cố Diệu Hà về chỗ ở, cô ta đi tắm, tôi vốn muốn xem camera giám sát một cái rồi cũng theo đi tắm, nhưng sau khi nhìn một cái, tôi đã không còn hứng thú vô tắm uyên ương cùng với cô ta nữa rồi.

Bàng Kiến Quân chết rồi.

Nhìn thời gian, đại khái chính là lúc tôi đang cầm gạch đập tên đầu trọc, một người mặc áo đen không lộ mặt cầm lấy súng gây mê bốn tên thủ hạ canh giữ Bàng Kiến Quân ở bên ngoài, sau đó đi vào phòng bệnh.

Ngay sau đó, sau một súng, hắn ta liền lấy gối làm Bàng Kiến Quân nghẹt chết.

Lúc này, nội dung đang hiển thị trên camera giám sát chính là một đống cảnh sát đang kiểm tra vết tích…

Rất nhanh, Cố Diệu Hà mặc khăn tắm đi ra ngoài, mỹ nhân đi ra khỏi nhà tắm, gợi cảm vạn phần.

Nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt tôi, lập tức ngạc nhiên, cô ta thử thăm dò hỏi: “Bàng Kiến Quân chết rồi?”

Tôi gật gật đầu: “Chết rồi.”

Người áo đen đó không có lộ mặt, nhưng đại khái có thể hiện ra dáng người của hắn ta.

Tôi chọn một ống kính để cho Cố Diệu Hà nhận dạng, cô ta lắc đầu: “Đây không phải Trịnh Quốc Huân, Trịnh Quốc Huân không đến 1m7, hơn nữa cơ thể hơi gầy.”

Không phải là Trịnh Quốc Huân, vậy thì chỉ có thể hy vọng là thủ hạ của hắn.

Sau đó, Cố Diệu Hà cau mày, giống như đang suy nghĩ chuyện gì đó vậy.

Rất lâu sau cô ta đột nhiên kinh ngạc nói: “Tôi biết là ai rồi, là Ma Ngũ, là một thủ hạ của Bàng Kiến Quân. Người này theo Trịnh Quốc Huân rất lâu rồi, nhưng từ trước đến giờ chưa hề lộ mặt qua, có một lần Trịnh Quốc Huân đưa hắn ta đến chỗ Bàng Kiến Quân, tôi nhìn thấy một cái, bởi vì khuôn mặt rỗ của hắn ta, cho nên tôi mới nhớ tên của hắn.”

Vấn đề mà tôi lo lắng, chính là chuyện này không có liên quan đến Trịnh Quốc Huân, mà là thủ đoạn của Vũ Cát Minh.

Nếu chuyện này đã chắc chắn là có liên quan đến Trịnh Quốc Huân, vậy thì tôi có thể yên tâm rồi.

Sau khi copy camera đến USB, tôi ôm lấy Cố Diệu Hà đi vào phòng ngủ.

Nhẹ nhàng hôn lên trán cô ta, cô ta kéo lấy tôi nằm trên giường, sau đó gối đầu lên ngực tôi.

“Tối nay anh ôm tôi ngủ được không?”

“Được.”

Vốn dĩ tôi không có loại hứng thú đó, bởi vì lúc này tôi có chút lo lắng.

Loại lo lắng này bị Cố Diệu Hà nhìn ra: “Anh đang lo lắng đến camera giám sát sao?”

Cô ta rất thông minh, vừa nhìn đã thấy sự lo lắng trong lòng của tôi.

“Phải, nếu như camera giám sát bị cảnh sát phát hiện, bọn họ sẽ men theo manh mối này tìm đến.”

“Anh yên tâm đi, tuyệt đối sẽ không, tôi đã tìm người động tay động chân vào địa chỉ mạng rồi, hơn nữa camera giám sát cũng xử lý rất tốt, là một góc chết sẽ không bị phát hiện…”

Mấy cái này tôi đều biết, trong khi ra tay tôi đã bàn với Cố Diệu Hà mấy cái này rồi. Nhưng biết không có nghĩa là an toàn, trên thế giới này có quá nhiều chuyện mình cho là an toàn, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện hết.

Nhưng tôi không có biểu hiện ra nữa, chỉ mỉm cười gật đầu, đồng thời khen ngợi sự nhạy bén và thông minh của Cố Diệu Hà.

Đêm nay trải qua không tốt cho lắm, thậm chí có thể nói là rất khó chịu, lăn qua lật lại, từ đầu đến cuối đều không ngủ được. Mà Cố Diệu Hà, cũng như vậy.

Sáng ngày hôm sau, sau khi nói một tiếng với Cố Diệu Hà, tôi cầm lấy USB đã copy, lái xe rời khỏi.

Tôi vốn định trực tiếp đi gặp Vũ Cát Minh, nhưng không biết tại sao, trong lòng luôn cứ nhớ đến Thư Hiểu Cầm.

Có lẽ, là bởi vì sắp vu oan cho Trịnh Quốc Huân rồi, trong lòng có chút áy náy.

Sau khi gọi điện thoại liên lạc với cô ta, tôi đã mua chút đồ ăn sáng mang đi, sau đó đến chỗ ở của cô ta.

“Tên khốn nhà anh đến chỗ tôi làm gì, chắc không phải là lương tâm đã giác ngộ ra lỗi lầm chứ?”

Rất rõ ràng, Thư Hiểu Cầm vẫn nhớ đến hai lần mà tôi chỉ trêu ghẹo chứ không cho cô ta đó.

“Hôm nay tâm trạng không tốt lắm, nhớ đến chị, cho nên muốn chị ở cạnh tôi bầu bạn chút.”

“Ồ, tâm trạng không tốt ư? Nghe thấy tin này, tâm trạng của tôi đột nhiên rất tốt, quả thực sắp bùng nổ luôn rồi.”

Lời nói của Thư Hiểu Cầm, khiến tôi không gì để nói.

“Được rồi được rồi, đùa anh thôi, hôm nay tôi chơi với anh một ngày, muốn chơi gì thì chơi cái đó, muốn chơi thế nào thì chơi thế đó, được không?”

Sau khi Thư Hiểu Cầm ngả lên lưng tôi, lời nói của cô ta, tràn đầy sự ái muội.

“Ăn cơm trước đã, nếu không sẽ nguội mất.”

Sau khi dọn đồ ăn lên trên bàn, bảo Thư Hiểu Cầm đi ngồi đàng hoàn ăn cơm, nhưng cô ta cứ không chịu, cứ ngồi trên đùi tôi ăn.

“Chị ăn cơm thì ăn đi, lắc lắc mông làm gì a?”

“Cậu còn mặt mũi nói tôi nữa? Cậu húc vào tôi có ý gì đó, húc tôi khó chịu chết đi được!”

Ăn một bữa sáng cũng không được yên nữa.

Khó lắm mới ăn sáng xong trong sự ma sát đầy ái muội, dọn bàn xong, đợi Thư Hiểu Cầm sửa soạn trang điểm, sau đó tôi lái xe chở cô ta ra ngoài.

Trước khi ra ngoài thì nói dễ nghe lắm, cô ta sẽ chơi với tôi một ngày, sau khi thật sự ra ngoài rồi thì lại thành tôi đi mua sắm siêu thị với cô ta cả ngày trời. Đi dạo đến khi chân tôi mỏi nhừ, giống như đã làm liên tục đến mấy nháy với cô ta rồi vậy.

Chỉ như vậy, cô ta còn lẽ thẳng khí hùng mà nói với tôi: “Hôm nay tôi đi dạo với anh cả một ngày, tâm trạng anh tốt hơn nhiều chưa?”

Cũng chính vì nể mặt tôi sắp ụp đống shit thối lên đầu cho Trịnh Quốc Huân, cho nên tôi mới chịu đi dạo với cô ta, nếu không thì đã thả rong cô ta thích đi dạo ở đâu thì đi từ lâu rồi.

Sau khi ăn xong cơm tối, chúng tôi về chỗ ở của cô ta.

“Được rồi, tôi đến nhà rồi, anh phải đi rồi chứ?”

“Tôi có chuyện muốn nới với chị.”

Thư Hiểu Cầm cười: “Trò này của anh cũng quá cổ lỗ sỉ rồi a, đây đã là chiêu gạ gái thời đại nào rồi.”

Vừa nói, cô ta vừa mở cửa phòng, sau đó chúng tôi đi vào bên trong phòng.

Cửa phòng vừa bị đóng lại, cô ta liền xô tôi đến vách tường, bàn tay nhỏ bé trắng nõn kìm hai tay tôi lại, không ngừng ưỡn của mình lên, dùng xương mu của cô ta chọt vào tôi liên tục.

“Tuy chiêu gạ gái của anh rất cũ, nhưng tôi rất sẵn lòng chấp nhận. Sao thế, tối nay muốn tôi rồi ư?”

Tôi nhìn đôi mắt linh động như biết nói chuyện của Thư Hiểu Cầm, suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định thẳng thừng mà nói.

“Tôi nhận được tin tức, Trịnh Quốc Huân sắp chết rồi.”

Thư Hiểu Cầm sững sờ, sau đó buông cánh tay tôi ra, lấy điếu thuốc ra từ trong gói, kết quả trong đó trống không, cô ta bèn tiện tay vứt qua một bên, lại móc thuốc lá ra từ trong túi của tôi, châm lên một cây.

Khi điếu thuốc đó sắp rít xong, cô ta mới tuôn ra một câu: “Sống chết của tên khốn đó có liên quan gì đến tôi, tên khốn đó có sống có chết thì có liên quan gì đến tôi?!”

Tôi không có mở miệng, cũng châm một điếu thuốc, yên lặng nhìn cô ta.

Khi điếu thuốc giữa ngón tay cô ta bị dập trong gạt tàn, cô ta trực tiếp giựt lấy điếu trong tay tôi, tiếp tục rít mạnh, cái cảm giác đó giống như lão già độc thân gặp được cô dâu non tơ vậy, đó thật sự là mút cho đến chết.

Mãi đến khi điếu thuốc này cũng bị dập trong gạt tàn, cô ta mới mở miệng lần nữa.

“Tình cảm của bọn tôi đã biến mất rất nhiều năm rồi, tôi vốn dĩ tưởng mình sẽ thương cảm, nhưng tôi hút hai điếu thuốc rồi, cũng không có tìm được cái loại thương cảm đó rốt cuộc được chôn trong khúc xương nào của tôi, trong miếng thịt nào của tôi. Hay là, anh giúp tôi tìm đi, xem thử có ở bên trong đó không.”

Nói xong, cô ta trực tiếp cởi quần, ngay cả chiếc quần lót quyến rũ cũng cởi ra.

Ngay sau đó, bàn tay mịn màng trắng nõn của cô ta, cũng đồng thời đặt ở nơi sâu nhất của hai chân, vạch nó ra.

“Nào, giúp tôi vào trong tìm thử, xem xem thương cảm có ở bên trong đó không.”

Rất mê người, nhưng cô ta bây giờ rõ ràng không phải là thật sự muốn mê hoặc tôi, cô ta chỉ là muốn mượn chuyện đó để làm mình tê dại mà thôi.

“Nếu như cô không nỡ, bây giờ có thể gọi điện cho Trịnh Quốc Huân, thông báo hắn ta đi càng xa càng tốt.”

“Tôi không nỡ anh ta sao? Trần Cẩn Phong, anh thật là thú vị!”

Nói xong, Thư Hiểu Cầm đá cái quần và quần lót đã bị cởi xuống đi, bàn chân nhỏ được gói gọn trong tất ren trực tiếp giẫm trên mặt đất, đi về phía nhà bếp.

Không lâu sau, cô ta lại xuất hiện trước mắt tôi, vẫn là đôi chân nhỏ nhắn được gói gọn trong đôi tất ren, vẫn là đôi chân xinh đẹp trắng nõn thon dài đó, cũng vẫn là người phụ nữ nhỏ bé trông yếu đuối mềm mỏng đó.

Nhưng trên tay cô ta lại có thêm một con dao, con dao thái rau sắc bén, lưỡi dao ghì sát vào phần cổ trắng nõn.

“Hoặc là anh vào trong tìm giúp tôi, hoặc là sau khi tôi chết tự dùng linh hồn của mình tìm, anh chọn đi.”

Tôi không nghi ngờ dũng khí của cô ta, bởi vì bàn tay phải đang nắm chặt của cô ta đang run rẩy. Không phải là sợ, mà là xuất phát từ một loại cảm xúc khó mà nói rõ thành lời, giống như phẫn nộ, nhưng lại xen lẫn sự không nỡ và tuyệt vọng, thậm chí còn mang máng có chút hy vọng nữa.

Tâm trạng của cô ta rất phức tạp, giống như tình cảnh mà tôi đang đối mặt lúc này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play