Tôi lái xe đưa Triệu Du tới phòng tập trong ánh mắt giận dỗi của cô.
"Có cần phải như vậy không? Chỉ là ăn mất một ít đồ ăn vặt của cô thôi mà, đã trả cô một bình nước dinh dưỡng rồi còn gì!"
"Anh thấy đây chỉ là chuyện bình nước dinh dưỡng hay sao?"
Trước câu hỏi này của Triệu Du, tôi tự hỏi một chốc rồi nói: "Dù sao cũng cùng một màu mà, tôi thấy cũng giống giống nhau thôi."
Ngay sau khi tôi nói xong thì Triệu Du liền vứt bình nước dinh dưỡng còn thừa trong tay mình đi, có lẽ cô ta đang cảm thấy ghê tởm lắm...
Tôi không chần chừ gì mà lái xe tới bệnh viện ngay, sau đó đi gặp Tôn Kiều Kiều.
Tôn Kiều Kiều trông thấy tôi tới đột nhiên như vậy thì rất sợ hãi, vội vã kéo tôi đi đến một hành lang không người.
"Đây là nơi làm việc của tôi, anh ấy cũng có ở đây, sao anh lại tới đây, không phải tôi đã nói là chúng ta không thể tiếp tục như vậy sao?"
Lúc này tôi không có hứng trêu chọc Tôn Kiều Kiều nên cũng nói thẳng ngay vào vấn đề.
Cô thở phào: "Bệnh viện không thể làm kiểm tra thành phần dinh dưỡng được, anh phải tới cơ quan có chuyên môn, tôi có một người bạn học chung đại học ở đó, giờ nghỉ giữa trưa tôi sẽ đưa anh đi, tranh thủ kiểm tra cho anh trong buổi trưa."
Tôi rất biết ơn Tôn Kiều Kiều, thế là tôi liền nâng khuôn mặt cô lên, mặc kệ sự vùng vẫy của cô cứ thế hôn lên môi cô, thò lưỡi vào trong khoang miệng trơn ướt của cô khuấy thật mạnh.
Vài phút sau thì Tôn Kiều Kiều cũng đã chìm đắm mê mẩn, khuôn mặt dần đỏ lên.
Ngay lúc tôi đang tính làm việc với đôi gò bồng đảo căng tròn của cô thì bỗng dưng lại có tiếng bước chân vọng lại từ dưới lầu.
Thế là Tôn Kiều Kiều liền xô đẩy đuổi tôi đi.
Cả buổi sáng không có việc gì làm, tôi đến một tiệm nước theo phong cách Âu Tây có vẻ yên tĩnh, gọi một cốc cà phê và vài món đồ ngọt ngồi suy nghĩ về chuyện của Trương Ngọc Dung và Vũ Bích Phượng.
Tôi không muốn buông tha cho ai trong hai người phụ nữ này cả, cho nên tôi phải nghĩ cách làm sao để có thể buộc chặt hai người họ bên cạnh tôi.
Đột nhiên lại nhớ tới Lục Tiểu Nham, tôi liền nghĩ thầm: Nếu hôm qua người xuất hiện là Lục Tiểu Nham thì thật hay quá, dựa theo tình cảm lúc này giữ hay người chúng tôi, tuy Lục Tiểu Nham sẽ cảm thấy hơi đâu lòng nhưng rồi cô chắc chắn sẽ nhượng bộ thôi, cô sẽ lựa chọn chấp nhận Trương Ngọc Dung...
Suy nghĩ cả buổi sáng nhưng cuối cùng cũng không nghĩ ra gì cả.
Sau khi rời khỏi tiệm nước kiểu Tây Âu kia, Tôn Kiều Kiều gọi đến cho tôi, thế là cô lái xe đón tôi cùng tới trung tâm dinh dưỡng mà bạn học cô đang làm.
Nguyên buổi trưa bận rộn, chúng tôi đến cả thời gian ăn cơm trưa cũng chẳng có, nhưng kết quả cũng rất đáng giá.
Qua quá trình kiểm tra của cô và người bạn học kia, giấy kết quả đã được làm xong.
Tôi thật sự không hiểu được nội dung của giấy kết quả, nhưng Tôn Kiều Kiều đã nói cho tôi biết, loại thức uống này rất tốt cho chỗ ấy của nam giới, rất tốt cho trứng và hiệu quả tráng dương cũng khỏi phải bàn.
Đây là kết quả mà tôi cần, tôi thấy vui vô cùng!
Tôi mời Tôn Kiều Kiều và bạn cô đi ăn cơm, nhưng hai người họ đã đến giờ đi làm rồi, câu mời của tôi vì thế cũng trở thành một câu nói mang tính hình thức.
Sau khi tạm biệt Tôn Kiều Kiều, tôi gọi điện cho Vũ Bích Phượng, cô có bắt máy nhưng lại nói rằng mình đang rất bận.
"Không sao, tôi chờ chị ở trước công ty."
"Vậy cậu cứ chờ đi!"
Có thể dễ dàng nhận ra là giọng điệu chị đang rất khó chịu, mà giọng điệu lại đại diện cho tâm trạng.
Việc này không thể để có một chút sai lầm nào được, cho nên tôi cũng đứng đợi Vũ Bích Phượng trước cửa công ty thật.
Đợi từ lúc vào làm buổi chiều tới tận khi tam tầm mà vẫn chưa thấy Vũ Bích Phượng bước ra.
Tôi cũng không gọi cho chị thêm lần nào nữa, giữa cảnh đêm nơi phố phường đèn đuốc nhộn nhịp, tôi ngồi trước của công ty của chị, cứ ngồi đó lẳng lặng chờ. Cuối cùng ngay cả chính tôi cũng không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ khi nào.
Đến khi có người gọi tôi dậy thì đã là sáng hôm sau.
Bảo vệ rất nhiệt tình, còn giúp tôi mua một phần đồ ăn sáng: "Tuy không biết anh tới đây là để đòi nợ hay làm gì, nhưng tôi thấy anh cũng có vẻ khó khăn, đứng đợi ở đây từ hôm qua rồi, ăn đi."
Tuy bị xem như người đi đòi nợ, song tôi cũng rất biết ơn anh ta, người bảo vệ này thật tốt bụng.
Dù sao cũng đang trong giờ làm, không thể cứ ngồi trước cửa như vậy, thế nên tôi phải đi ra ngoài vỉa hè để ngồi, tôi không rửa mặt và tóc tai bị gió thổi cả đêm cũng rối cả lên, nhìn thoáng qua có hơi giống một tên ăn mày.
Mà càng giống hơn là tôi đang cầm chiếc bát trị giá vài tỷ mà Lưu Thông tặng, vì không có chỗ để nên tôi vẫn luôn mang theo. Mà bây giờ ngồi ở lề đường đâu thể cứ cầm như vậy được, thế là tôi đặt nó xuống trước mặt mình.
"Ai cha, còn trẻ mà không muốn đi làm cho đàng hoàng, làm gì cũng được mà, sao lại học người ta đi ăn xin, thật là!"
Tiếng "cạch" vang lên, một đồng xu rơi vào trong bát.
Tôi nhìn theo bác gái kia đạp xe đi xa dần, không biết nói gì hơn, tô nên cảm ơn sự tốt bụng của bà ta hay nên tức giận bà không có mắt nhìn đây?
May mà đã có đồng xu, thời gian chờ đợi không còn nhàm chán nữa.
Tôi lấy chiếc bát đặt xuống dưới chân rồi liền lật đồng xu trong tay mình, nhanh nhẹn lật di lật lại.
Không ngờ khi tôi đang rèn luyện kỹ năng nghề nghiệp lại gây sự chú ý với nhiều người như vậy.
"Ái chà, cậu nghịch đồng xu hay quá, đây đây, cầm đồng tiền này mua nước uống đi."
"Cậu nhìn thử xem, ngay cả bát mà cũng chẳng có, thật là thiếu chuyên nghiệp!"
Mẹ nó bộ trông tôi giống đang làm xiếc kiếm cơm lắm hay sao? Ông đây có bát, còn là một chiếc bát giá mấy tỷ đó, mẹ!
Tôi dọn hết đồ đạc rồi len lén rèn luyện ngón tay, không để bọn họ nhín thấy.
Buổi sáng được bác gái cho hai đồng, tôi cũng khó chịu trong lòng lắm chứ...
Thời gian dần trôi, đã tới buổi trưa, đến giờ nghỉ Vũ Bích Phượng vẫn không xuất hiện, thế nên tôi lại tiếp tục yên lặng chờ đợi, tôi không sợ phải chờ lâu, chờ càng lâu thì Vũ Bích Phượng sẽ càng cảm thấy có lỗi, vậy thì càng ăn chắc sẽ bắt chẹt được chị, tôi tin chắc vào việc đó.
Nhưng rồi đến tận giờ tan làm buổi chiều, Vũ Bích Phượng vẫn không xuất hiện.
Đêm nay lại là một đêm trong lành nhưng lại cô đơn, tôi cầm bát lặng lẽ chờ trước cửa công ty, sau đó lại thiếp đi lúc nào không hay.
Không biết đã ngủ được bao lâu, tôi bỗng dưng bị ai đó đá cho tỉnh giấc.
"Nè, dậy mau dậy mau, đừng ngủ nữa, đây không phải chỗ ngủ của cậu, đứng lên nhanh!"
Người đá tôi dậy cũng là một người bảo vệ, lúc này trời vẫn còn tối, xe cộ trên đường cũng rất vắng.
Tôi xem đồng hồ, bây giờ đã là hai giờ sáng hơn.
"Ông Vương, ông Vương, ông mau đuổi tên ăn mày này đi, công ty nuôi ông có ích gì không biết!"
Ông Vương bảo vệ mà sáng nay cho tôi đồ ăn bước ra, vừa gật đầu vừa cười xin lỗi người bảo vệ trẻ kia, theo lời ông nói thì người bảo vệ trẻ tuổi này chính là đội trưởng, chức lớn thật đấy!
"Tôi không đi, cậu muốn làm gì, không lẽ định đánh tôi sao?"
"Ái chà, tên ăn xin này hay thật đấy, sao? Giờ muốn gì? Còn muốn ăn vạ sao? Tôi đánh cậu thì sao hả? Đây, tôi đánh cậu thì sao?"
Người bảo vệ trẻ kia vừa nói vừa đẩy tôi mấy cái, nếu không phải tôi bận tay cầm chiếc bát kia thì thằng nhóc này đã nằm ra đất từ lâu.
Nhưng đúng lúc này lại có tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất vọng lại. Âm thanh này trong đêm vắng càng trở nên trong trẻo và vang hơn rất nhiều.
Tôi ngoái đầu lại nhìn, tên đội trưởng đội bảo vệ kia cũng quay đầu lại.
Ngay sau đó tên đội trưởng kia liền vội vã chạy tới cúi chào một cách bài bản: "Chào chủ tịch Vũ, cô vất vả rồi."
Người tới không ai khác ngoài Vũ Bích Phượng mà tôi đã chờ hai ngày nay.
Vũ Bích Phượng gật đầu: "Không vất vả bằng cậu, đã khuya vậy rồi mà còn phải đi đuổi ăn mày."
"Đây là việc tôi nên làm thôi, xem công ty như nhà mình, lúc nào cũng giữ gìn vẻ đẹp của công ty!"
"Vẻ đẹp? Chứ không phải hình thức sao?"
Vũ Bích Phượng hế nhạo hỏi lại, sau đó liền bước đến bên cạnh tôi, nắm tay tôi dịu dàng nói: "Tôi chỉ nghe nói trước cửa công ty có một tên ăn mày ngồi đó mãi, không biết đó là cậu, tôi rất xin lỗi, hôm qua là do tôi nổi giận nói bậy thôi, cậu đừng giận nhé."
Ngay khi nhìn thấy Vũ Bích Phượng nắm lấy tay tôi và nói với giọng dịu dàng, tên bảo vệ trẻ tuổi kia liền ngây ra như phỗng...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT