Bàng Kiến Quân nghiêm khắc ra lệnh cho vệ sĩ của mình, tôi không biết ông ta đang làm tôi sợ hãi hay sao nữa nhưng tóm lại, tôi nghĩ đối phó với loại người này chỉ có hai chữ, liều mạng.

Vì thế tôi nói với Trương Ngọc Dung: "Bà xã chúng ta không cần phải đếm đến ba đâu. Em chỉ cần cầm súng và bắn gục Bàng Bát Nhất. Sau khi gục ngã, ông ta sẽ là một con lợn chết. Không có gì to tát cả. Chẳng qua là hai chúng ta cùng nhau làm bạn đồng hành mà thôi."

Bàng Kiến Quân giơ ngón tay cái với tôi: "Cậu nhóc, cậu gan lắm!”

Nghe giọng điệu oán hận của Bàng Kiến Quân thì hình như ông ta muốn buông tha.

Nhưng trên thực tế, sau đó ông ta không hề bỏ cuộc, mà nhìn Trương Ngọc Dung cười điên cuồng.

"Ngọc Dung bé nhỏ, Nếu cô không bắn, tôi sẽ đếm, ba!"

Tay cầm súng của Trương Ngọc Dung đang run lên, đó rõ ràng là biểu hiện nội tâm của cô ấy đang căng thẳng.

"Hai!"

Có thể thấy rõ ràng tay của Trương Ngọc Dung càng run dữ hơn, ngón trỏ đang bóp cò súng cũng trắng bệch.

Tôi có chút lo lắng, vào lúc này, Bàng Kiến Quân đột nhiên giật lấy súng, sau đó lật ngược thế cờ kẹp chặt cô.

Chỉ là, tuy Bàng Kiến Quân không làm gì, nhưng sắc mặt càng ngày càng điên cuồng.

"Ngọc Dung bé bỏng, nếu cô không giết tôi thì cô triệt để mất đi cơ hội rồi...”

Ngay khi Bàng Kiến Quân mở miệng kêu ‘một’, Trương Ngọc Dung cuối cùng cũng ngừng run.

Ngay sau đó, khẩu súng trong tay cô rơi xuống đất, cả người ngồi xổm trên mặt đất, ôm đầu khóc rống.

"Em không sợ chết, nhưng em không muốn anh chết cùng em... "

Bàng Kiến Quân cuối cùng đã thắng trong vụ cược này, vì vậy ông ta đã cười, cười một cách vô cùng điên cuồng.

Tôi ngửa đầu nhìn lên bầu trời, mây rất trắng, trời rất xanh, gió thổi hiu hiu và thời tiết rất đẹp, nhưng lần này dường như đã xong rồi.

Một lát sau, Bàng Kiến Quân ngưng cười to, Trương Ngọc Dung cũng ngưng khóc.

Cô đứng dậy lau nước mắt: “Bàng Bát Nhất, như thế nào ông mới bằng lòng thả anh ấy."

"Vết sẹo của tôi không thể xóa mờ. Mấy năm nay người nào dám động vào tôi, đều đã chết rồi. Thằng nhóc này dám dùng đầu bút đâm tôi. Không tồi, thật sự rất khá.”

Bàng Kiến Quân đưa tay vuốt ve miếng băng trên cổ, sau đó lại ngắm nghía cơ thể của Trương Ngọc Dung: "Tôi có thể nể mặt Đông Nhị Gia, nhưng các người cũng không thể không trả giá chút nào được. Điều tôi muốn rất đơn giản, cậu ta không phải là người đàn ông của cô sao? Đúng vậy, tôi thích nhất làm chuyện đó trước mặt một người đàn ông.”

"Chúng ta hôm nay ngay tại nơi này, làm chuyện đó trước mặt cậu ta một lần, làm xong tôi sẽ thả cô đi... "

"Tôi chịch cô...”

Tôi mặc kệ lưỡi dao đang kề vào cổ, vùng vẫy lao về phía Bàng Kiến Quân, thì bị đập mạnh vào trán, cú đập mạnh đến mức tôi thấy chín mười ông sao.

Ngay sau đó, dưới cái phất tay của Bàng Kiến Quân, tôi bị hai vệ sĩ trói vào một gốc cây.

Lập tức Bàng Kiến Quân tiến lại gần đấm đá tôi.

Tôi cố nén đau đớn, chửi ầm lên với Bàng Kiến Quân, chửi cha mắng mẹ và lôi luôn cả tám đời tổ tông của ông ta.

Ngay lập tức, một vệ sĩ khác tán mạnh cây súng vào đầu tôi, tôi cảm thấy mắt mình mờ đi, một thứ chất lỏng sền sệt và ấm chảy ra, nhìn kỹ thì có màu đỏ tươi.

Tên vệ sĩ đút họng súng vào miệng tôi, thậm chí không cho tôi cơ hội để mắng mỏ, khiến tôi không thể chống lại sự đánh đập dã man từ Bàng Kiến Quân.

"Được rồi, dừng tay!"

Trương Ngọc Dung hét lên kêu Bàng Kiến Quân dừng lại, mặt nhòa lệ.

Tôi muốn ngăn cô ấy lại, nhưng chật vật mãi vẫn chỉ có thể phát ra mấy tiếng “uhm uhm uhm”, nòng súng bị kẹt trong miệng khiến tôi không nói nên lời.

"Ông thả anh ấy đi, thả anh ấy đi rồi, tôi sẽ làm với ông.”

Bàng Kiến Quân tựa hồ đánh mệt rồi nên thở hào hển, sau đó lấy điếu thuốc và bật lửa trong túi tôi ra.

"Ngọc Khê sao, làm người đàn ông của Trương Ngọc Dung liền hút Ngọc Khê? Cậu cũng ghê gớm đấy!"

Sau khi châm một điếu và rít vài hơi, Bàng Kiến Quân trực tiếp nhét tàn thuốc vào áo sơ mi của tôi từ cổ áo.

"Thuốc lá này quá thường, Bàng gia này hút không quen."

Tàn thuốc đang cháy trên ngực tôi, Trương Ngọc Dung bước tới muốn giúp tôi lấy ra, sau đó bị Bàng Kiến Quân túm cánh tay.

"Để tôi nói cho cô biết, Trương Ngọc Dung, bây giờ cô không đủ tư cách để đưa ra yêu cầu với tôi. Hãy để tôi làm chuyện đó một lần, nếu không tôi sẽ giết cậu ta và ném cậu ta xuống sông. Nếu cô không tin tôi cứ thử xem. Đừng nghĩ rằng Đông Nhị Gia đã từng giết người thì ông ta ghê gớm, tôi, Bàng Bát Nhất có chặt cả hai người trước mặt ông ta hôm nay thì ông ta cũng không dám giết tôi!

Sức nóng của tàn thuốc đốt thủng chiếc áo sơ mi, nhưng nó vẫn đốt cháy lồng ngực tôi.

Tôi chịu đựng cơn đau và muốn ngăn Trương Ngọc Dung lại, nhưng tôi vẫn bị họng súng trong miệng chặn lại, vì vậy tôi cắn chặt nòng súng, cố gắng giật súng từ tay vệ sĩ.

Ngay sau đó, tên vệ sĩ vung tay đấm vào thái dương tôi, tôi lại thấy chín mười ông sao và cảm thấy choáng váng.

Trong cơn mơ màng, tôi dường như nghe thấy Trương Ngọc Dung đồng ý với Bàng Kiến Quân cô có thể ngủ với ông ta.

Tôi tưởng mình đã nghe nhầm nhưng sau khi lắc đầu, tôi nhận ra mọi chuyện là sự thật, Trương Ngọc Dung đã cởi áo ngoài và để lộ nội y bó sát màu trắng.

"Cơ thể này cách một lớp quần áo cũng đã nghiền rồi, mau cởi ra, cởi ra!”

Tôi sắp phát điên rồi, tôi thực sự sắp phát điên rồi, cô ấy không phải ai khác mà là người phụ nữ của tôi!!!

Tôi rất biết ơn Vũ Bích Phượng, suốt cuộc đời tôi đều biết ơn cô ấy, cảm ơn cô ấy đã ngăn cản những chuyện mà tôi không thể tiếp nhận xảy ra vào những lúc tôi xấu hổ nhất, tức giận nhất và khó chịu nhất.

Ngay khi Bàng Kiến Quân thúc giục Trương Ngọc Dung cởi quần áo của mình, một người nào đó đã hét lên “Chú Bát Nhất.”

Bàng Kiến Quân nhìn về phía sau tôi, và lập tức tôi thấy vẻ nghi hoặc trên gương mặt ông ta.

"Phượng, sao cháu lại tới đây?"

Ngay sau đó, Vũ Bích Phượng liền xuất hiện trong tầm mắt tôi.

Khi cô ấy nhận thấy tàn thuốc đang cháy trên ngực tôi, bất chấp việc bị phỏng, cô ấy đã lấy nó ra bằng bàn tay mềm mại của mình.

Ngay lập tức, cô ấy giúp tôi tháo dây và nhẹ nhàng lau vết máu trên trán cho tôi.

"Chú Bát Nhất, anh ấy là người đàn ông của cháu, tại sao chú lại đánh anh ấy, tại sao!!!"

Vũ Bích Phượng như một con cọp cái tức giận, điên cuồng gầm lên với Bàng Kiến Quân.

Có thể thấy, Bàng Kiến Quân rất bất lực: "Phượng, cháu để cho thằng trai bao này lừa gạt rồi. Nó đã lén lút quan hệ với Trương Hồng Vũ, bọn họ đã sớm câu kết với nhau rồi."

"Cháu biết, cháu biết hết, nếu chú không nói cho cháu cũng biết, nhưng cháu tình nguyện, anh có vạn phụ nữ, cháu cũng tình nguyện, cháu là người phụ nữ của anh ấy, không ai có thể đánh anh ta, kể cả tên khốn như Bàng Kiến Quân chú!"

Bàng Kiến Quân lúc ấy đã bị mắng đến ngu người: “Phượng, chú là chú Bát Nhất của cháu. Lúc còn nhỏ, chú đã bế cháu, cháu còn đạp lên người chú, tè lên người chú vậy mà bây giờ cháu gọi chú là đồ khốn nạn?!"

Vũ Bích Phượng điên cuồng gào thét: "Cháu mặc kệ, ngay cả ba cháu cũng không được phép đánh anh ấy, không ai được làm điều đó!"

Bàng Kiến Quân lấy một điếu thuốc từ trong túi ra và hít một hơi thật sâu, nhưng dường như ông ta vẫn không kìm nén được cơn tức giận.

"Tốt lắm, tốt lắm, rất tốt, Phượng, thái độ của cháu cực kỳ tốt, và khiến chú Bát Nhất của cháu rất hài lòng, đúng là quá giỏi, cực kỳ giỏi, mẹ kiếp nó, cao tay lắm, người đâu!!!”

Bàng Kiến Quân quăng điếu thuốc xuống đất, sau đó chỉ vào Vũ Bích Phượng: “Trói nó lại cho tôi, hôm nay tôi sẽ khiến nó nhìn tận mắt, nhìn tận mắt, tôi làm sao khiến cho thằng trai bao này tự nhảy sông!!!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play