Mục Tuyết Y đi quá đột ngột.

Trời còn chưa sáng, tuyết vẫn chưa ngừng, nàng đã đi.

Cát Vi Nùng không kịp nói lời tạm biệt với Lâm Khả Ny, tất bật mang những túi hành lý lớn nhỏ bỏ vào xe van rồi lái xuống núi.

Trên đường đi, Cát Vi Nùng thận trọng hỏi: "Nhị tiểu thư, chúng ta đi đâu?"

Mục Tuyết Y nhìn cảnh tuyết bay qua cửa sổ, khóe môi nửa cong, nhếch mép: "A Nùng, thật ra cô không cần phải theo tôi, cô có thể ở lại bên cạnh Lâm Khả Ny."

Cát Vi Nùng trầm mặc một lúc, nói: "Theo Nhị tiểu thư là nhiệm vụ của tôi."

Mục Tuyết Y: "Khả Ny không quan trọng bằng nhiệm vụ à?"

Cát Vi Nùng: "... Tôi không yêu cô ấy nhiều như vậy."

Mục Tuyết Y không nói thêm lời nào.

Nàng bỗng nhiên có chút ngưỡng mộ Cát Vi Nùng.

Không phải bản thân ngưỡng mộ, mà là thay A Nguyệt ngưỡng mộ.

Nàng ước gì A Nguyệt có thể yêu bản thân nhiều hơn giống như Cát Vi Nùng.

Chốc lát sau, Cát Vi Nùng nhịn rất lâu, rốt cuộc không nhịn được hỏi:

"Nhị tiểu thư, sao cô phải rời khỏi Chủ tịch Chu? Tôi có thể dứt khoát rời khỏi Lâm Khả Ny bởi vì tôi không có tình cảm sâu đậm với cô ấy. Nhưng hai người rõ ràng yêu sâu đậm đối phương, chỉ cần tình cảm vẫn còn thì có rào cản gì mà không thể vượt qua?"

Mục Tuyết Y ôm đầu gối, cuộn mình trên ghế dựa, cái cằm nhợt nhạt đến mức có thể nhìn thấy cả gân xanh phía dưới da.

Nàng không trực tiếp trả lời câu hỏi của Cát Vi Nùng, chỉ nhẹ giọng nói:

"... A Nùng, dạo gần đây tôi luôn nhìn thấy rất nhiều ảo giác."

Cát Vi Nùng ngơ ngẩn.

"Ảo... Ảo giác như thế nào?"

Mục Tuyết Y nhắm mắt lại, tựa vào kính xe lạnh lẽo.

"Tôi nhìn thấy... Tôi lại giết người ấy một lần nữa..."

Cát Vi Nùng nhíu mày.

"Người ấy" là ai? Tại sao Mục Tuyết Y lại nói "Lại"?

Mục Tuyết Y cười khổ: "Tôi cho rằng tôi có thể trở lại làm một người bình thường giống như lúc trước, không ngờ rằng... tôi sớm đã là người điên. Không phân biệt được đâu là hiện thực đâu là tưởng tượng, không phân biệt được kiếp trước và hiện tại, cũng không phân biệt được... người đáng chết và người cần phải bảo vệ..."

"Đã đến nông nỗi này, tội gì còn muốn gây thêm phiền phức cho người khác."

Sự xuất hiện của Thẩm Hoài Tinh chỉ là một mồi lửa.

Sự điên rồ của nàng, từ lâu đã sớm bén rễ.

Có lẽ, kết cục của hết thảy mọi chuyện đều đã được định đoạt kể từ lúc nàng quyết định quay về nhà họ Mục, không thể thay đổi.

Cát Vi Nùng hỏi: "Tại sao lại trở thành như vậy?"

Tại sao chứ?

Mục Tuyết Y mở mắt ra, đưa ngón tay lau đi lớp sương mù trên cửa sổ xe, bôi xóa thành một khoảng trong suốt nhỏ bé.

Đúng vậy, tại sao chứ?

Nàng nghĩ rất lâu, cuối cùng cũng nghĩ ra.

Là vì... A Nguyệt.

Vì muốn bảo vệ A Nguyệt, cho nên mới ép mình dấn thân vào con đường điên cuồng đẫm máu.

Nhưng bây giờ, lại vì sự thay đổi của bản thân, trở thành liên lụy đối với A Nguyệt, từ đó không dám ở gần A Nguyệt nữa.

Thật sự nực cười.

Mục Tuyết Y bật cười.

Cuộc đời nàng, quả là một trò cười thú vị.

Nghĩ kỹ lại, chỉ có bảy chữ.

Sai lầm, tự tổn thương bản thân.

Cát Vi Nùng thấy Mục Tuyết Y im lặng hồi lâu, cũng không nói tiếp.

Một đường trầm mặc.

* * *

Từ khi Chu Chẩm Nguyệt đến Ký Ninh, Tiểu Ngải vẫn theo Chu Phong Niên làm việc. Nàng mơ hồ biết Chu Chẩm Nguyệt sẽ biến mất khoảng một năm, vì lẽ đó đã chuẩn bị sẵn tâm lý nghênh đón cô trở về vào một năm sau.

Ai mà ngờ, chưa đi được bao lâu, nàng bỗng nhận được tin tức Chu Chẩm Nguyệt sẽ bay về Ngạn Dương.

Lúc biết tin, Tiểu Ngải đang bận rộn ngược xuôi, không thể tới sân bay đón cô ngay lập tức.

Xử lý xong công việc, nàng vội lái xe đến nhà cũ, dù sao Chu Chẩm Nguyệt đã về, nàng nên đích thân tới nhà gặp mặt thăm hỏi.

Gần đến mùa xuân.

Ngạn Dương nằm ở phương Nam, không khí tràn ngập nắng ấm. Người đi đường không còn mặc áo khoác dày nặng mà diện những bộ áo T-shirt và Hoodie đơn giản.

||||| Truyện đề cử: Văn Khương Công Chúa |||||

Cỏ cây hoa lá trong sân nhà lục ý áng nhiên*, mỗi bông hoa đều có nụ chưa hé nở.

*Lục ý áng nhiên (绿意盎然): chỉ hoa tươi nở rộ, xuân ý dạt dào.

Tiểu Ngải bước vào cổng, hỏi người làm vườn: "Chu tổng đã về chưa?"

Người làm vườn: "Cô ấy mới về hai tiếng trước, nhưng lại đi ra ngoài rồi."

Tiểu Ngải: "Đi đâu?"

Người làm vườn: "Nghe Chu tổng nói chuyện điện thoại, hình như đi tới quán bar nào đó."

Tiểu Ngải đảo mắt, suy tư.

Chu Chẩm Nguyệt trước giờ không có thói quen đi bar, trong trí nhớ của nàng, lần trước Chu Chẩm Nguyệt đến quán bar là do nhận lời mời đến tiệc khai trương quán "THE 1" mà Lý Lộ Lộ có cổ phần trong đó.

Lần đó, còn dẫn theo Nhị tiểu thư trở về.

Chu Chẩm Nguyệt sẽ không vô duyên vô cớ đến quán bar, có lẽ lại xích mích với Nhị tiểu thư chuyện gì đó.

Tiểu Ngải ngẫm nghĩ, tám phần mười cô đến quán bar THE 1 của Lý Lộ Lộ.

Nàng hơi lo lắng.

Tiểu Ngải nhanh chóng quay trở lại xe, lái đến quán bar THE 1.

Đến quán bar, người phục vụ ở cửa chào hỏi tiếp đón.

Còn chưa nói câu nào, Giám đốc đã nhận ra Tiểu Ngải, vội vã đi tới, nói: "Ồ, đây không phải trợ lý bên cạnh Chu tổng sao? Cô tìm Chu tổng à?"

Tiểu Ngải: "Ừ, Chu tổng đâu?"

Giám đốc: "Cô ấy đang ở trong phòng riêng với tiểu Lý tổng, cô đi theo tôi."

Giám đốc đưa Tiểu Ngải lên tầng hai, rẽ vào phòng riêng ở khu vực VIP, đến trước một cánh cửa, giơ tay ra hiệu.

Tiểu Ngải nghe tiếng nhạc ồn ào trong phòng, phỏng chừng có gõ cửa thì người bên trong cũng không nghe thấy, đành thẳng thừng đẩy cửa đi vào.

Ánh đèn trong phòng mờ ảo, màn hình karaoke phát ra ánh sáng nhạt nhòa. Trong phòng chỉ có âm thanh huyên náo, hai chiếc microphone vẫn chỉnh tề nằm ở trên bàn, không có ai đang ca hát.

Lý Lộ Lộ ngồi giữa sofa, mặt mày tràn đầy bất lực.

Chu Chẩm Nguyệt ngồi cuối sofa, nhắm mắt, bưng một chai rượu, nốc thẳng vào miệng.

Chu Chẩm Nguyệt đang uống rượu.

Nhưng không rót vào dạ dày một cách điên cuồng, chỉ nhấm nháp từng ngụm nhỏ.

Uống rất chậm, nhưng uống không ít. Chai rỗng đã xếp đầy gần nửa cái bàn.

Tiểu Ngải bước tới, nhìn Chu Chẩm Nguyệt muốn nói lại thôi.

Nàng rất giỏi quan sát thăm dò, đặc biệt là quan sát Chu Chẩm Nguyệt, thấy sắc mặt của cô không tốt. Nàng biết vào lúc này, cô không muốn mở miệng nói chuyện.

Tiểu Ngải bèn ngồi xuống bên cạnh Lý Lộ Lộ, cẩn thận hỏi: "Tiểu Lý tổng, chuyện như thế nào?"

Lý Lộ Lộ lườm một cái: "Tôi nào có biết, tôi chỉ biết Chu tổng nhà cô vừa về đã chạy tới đây tìm tôi uống rượu. Hỏi có chuyện gì thì ngây ngốc mơ màng, lặng thinh không hé môi nửa lời."

Nàng lại thở dài: "Cũng không khó đoán. Có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc thành như vậy, hẳn là do chuyện tình cảm không được như ý."

Tiểu Ngải: "Là Nhị tiểu thư..."

Lời vừa thốt ra, nàng biết bản thân lỡ lời, vội vàng ngậm miệng.

Có lẽ Chu Chẩm Nguyệt đã nghe được ba chữ "Nhị tiểu thư", cô đặt chai rượu xuống, nhẫn ngọc và chai thủy tinh va chạm tạo ra âm thanh nhỏ bé.

Cô rũ mắt, hàng mi mềm mại phủ xuống mi mắt, cười khẽ.

"Đừng gấp... Chờ tôi uống xong, tôi sẽ đi tìm em ấy... đừng nóng vội..."

Lý Lộ Lộ tặc lưỡi: "Nhị tiểu thư nhà họ Mục lại chạy trốn mất tăm rồi đúng không?...Haiz, đừng trách em lắm mồm, Chu gia và Mục gia vốn là đối thủ như nước với lửa, ở chung một chỗ được mới là lạ đó, nào có hòa bình ngon ơ vậy."

"Vả lại, chị ta trốn rồi thì cứ mặc kệ, chị cần gì phải tha thiết nhớ nhung tìm kiếm? Người ta có sẵn lòng cần chị đi tìm không? Tự chuốc vạ vào thân."

Chu Chẩm Nguyệt cầm chai rượu đặt lên bàn, im lặng hồi lâu mới mở miệng: "Tiểu Ngải."

Tiểu Ngải nghe cô gọi, vội vã đáp lời: "Chu tổng, có chuyện gì?"

Chu Chẩm Nguyệt khẽ nhếch mép: "Em nói xem, tôi đối xử với em ấy có tốt không?"

Tiểu Ngải biết người mà Chu Chẩm Nguyệt đang nhắc tới là Nhị tiểu thư, vội gật đầu: "Tốt, cực kỳ tốt."

Chu Chẩm Nguyệt: "Vậy thì tại sao... tôi tốt với em ấy như vậy, em ấy còn muốn, hết lần này tới lần khác... không cần tôi?"

Ánh mắt Tiểu Ngải tràn đầy đau lòng.

Tiểu Ngải là trợ lý của Chu Chẩm Nguyệt kể từ lúc cô nhậm chức Chủ tịch Chu thị năm hai mươi ba tuổi. Nhiều năm qua, Chu Chẩm Nguyệt luôn cao cao tại thượng. Trên bàn đàm phán nói chuyện làm ăn không khoe mẽ không kiêu căng, doanh nghiệp gặp vấn đề căng thẳng thì bình tĩnh tìm cách giải quyết. Cô đem lòng yêu Mục Tuyết Y sâu nặng, thế nhưng luôn hòa nhã dịu dàng đối xử bình đẳng với người mình yêu.

Nàng chưa từng thấy Chu Chẩm Nguyệt yếu đuối và bất lực, thẫn thờ ngồi trên sofa.

Giọng nói kia, so với hỏi dò, càng giống...

Cầu xin hơn.

Như thể chỉ có cách đó mới khiến Mục Tuyết Y quay đầu.

"Đủ rồi." Lý Lộ Lộ thật sự không chịu nổi nữa, đứng phắt dậy, đi tới trước mặt Chu Chẩm Nguyệt: "Chu Chẩm Nguyệt, bộ dạng của chị bây giờ, đừng nói Mục Tuyết Y, ngay cả em cũng thấy chị không hợp mắt! Chị ta không yêu chị, vậy thì chị cứ buông tay, sao cứ phải đuổi theo sau mông người ta? Em cho chị biết, chị quá dung túng chị ta, chị ta mới có thể trắng trợn không kiêng nể giống như bây giờ!"

Chu Chẩm Nguyệt nhìn đi chỗ khác, thấp giọng nói: "Em không biết gì cả. Mọi người... không một ai hiểu Tuyết Y, là do tôi không bảo vệ tốt em ấy..."

Lý Lộ Lộ quát: "Bảo vệ bảo vệ! Chị chỉ biết bảo vệ chị ta, chị có bao giờ nghĩ liệu chị ta có cần sự bảo vệ của chị không? Mục Tuyết Y, chị ta cũng là một người có suy nghĩ của riêng mình, nếu chị ta muốn đứng lên, chị cũng không thể ở sau lưng giúp nâng đỡ mãi được. Chị mãi mãi nâng đỡ, chị ta mãi mãi chỉ là một kẻ què quặt không thể tự lập cất bước, cả đời cũng không thể dựa vào bản thân đặt chân ở Mục gia, giới kinh doanh, thậm chí bất kỳ vòng tròn xã hội nào khác trong tương lai, chị hiểu không?!"

"... Ý của em là." Chu Chẩm Nguyệt ngẩng đầu, ánh mắt tựa như ao nước tù đọng: "Kỳ thực... em ấy cũng không cần tôi."

Lý Lộ Lộ: "Cõi đời này có ai cách ai không sống nổi? Ít nhất Mục Tuyết Y có thể hiểu, chị ta cách chị, có thể sống như thường! Chỉ có chị, đơn phương cho rằng chị ta không thể rời bỏ chị. Em thấy, thật ra chị mới là người không thể rời bỏ chị ta mới đúng, chẳng phải sao?"

Từng lời từng chữ của Lý Lộ Lộ như mũi kim nhọn sắc bén, tàn nhẫn chọc vào từng tấc da thịt mẫn cảm nhất của Chu Chẩm Nguyệt.

Là chị đơn phương cho rằng chị ta không thể rời bỏ chị.

Thật ra, chị mới là người không thể rời bỏ chị ta.

Tuyết Y...

Người kia, vết thương đầy người, nhìn có vẻ nhu nhược không sao tả xiết, nhưng lại có thể nhẫn tâm bỏ rơi cô hai lần, thật sự... có cần được che chở nhiều như cô vẫn tưởng tượng không?

Ánh mắt Chu Chẩm Nguyệt vô hồn, nắm chặt chai rượu đã vơi đi một nửa trong tay.

Vì lẽ đó, rốt cuộc Tuyết Y không thể rời bỏ cô, hay là cô không thể rời bỏ được Tuyết Y?

Cô có cần thiết lại đi tìm Tuyết Y không?

...

Liệu Tuyết Y có hy vọng chính mình đi tìm nàng không?

Chu Chẩm Nguyệt chợt nhớ tới ba tin nhắn cuối cùng mà Mục Tuyết Y đã gửi.

Tin nhắn sau cùng, viết rõ ràng:

— "Trong thế giới của chị, không nên có thêm em."

... Đúng vậy.

Tuyết Y đã sớm đưa ra câu trả lời.

Ước nguyện của nàng, chính là:

Thế giới của hai người, từ đây sẽ không bao giờ trùng lặp nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play