*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.* * * * * * *
Đêm đen, gió lớn.
Chung Uyển bước vào chiếc xe màu đen đang dừng ở đầu đường Trường Hưng. Tiểu Ngải ngồi ở chỗ tài xế lén lút mang kính râm, Chu Chẩm Nguyệt ngồi phía sau, khi nàng lên xe, vừa vặn đối mặt với cô.
Chung Uyển ôm một túi đồ đơn sơ, vì nàng không dám trắng trợn thu dọn, vì lẽ đó chỉ mang những thứ cần thiết như điện thoại, so với bình thường khi đi làm còn đơn giản hơn.
"Rất đúng giờ." Chu Chẩm Nguyệt nâng cổ tay, nhìn đồng hồ: "Lái xe."
Chung Uyển ôm cái túi vào trong ngực: "Tuyết Y có nhắc đến Chu tổng, không ngờ chị sẽ đích thân đến tiễn tôi, tôi còn tưởng chị chỉ gọi cho chị Tiểu Ngải đến đón..."
Tiểu Ngải cười nói: "Đó là vì Nhị tiểu thư hiểu quá rõ Chu tổng nhà chúng ta, cô là bạn tốt của nàng, vì thế Chu tổng nhất định sẽ tự mình đến đưa tiễn."
Xe đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập hướng về sân bay. Chu Chẩm Nguyệt nhìn kính chiếu hậu một lúc, xác nhận phía sau không có xe bám đuôi, mới mỉm cười nhìn Chung Uyển: "Em ấy nhắc đến tôi? Muốn nói cái gì?"
"Cũng không có nói gì." Chung Uyển thành thật trả lời: "Hình như cậu ấy muốn nói gì đó, muốn nhờ tôi chuyển lời cho chị, nhưng mà sau đó lại nói 'quên đi', tôi cũng không rõ Tuyết Y có ý gì."
Quên đi?
Nàng rõ ràng muốn nói điều gì đó với mình. Khi rơi vào tình huống nào, nàng mới như thế, muốn nói lại thôi?
Chu Chẩm Nguyệt nhíu mày, lại hỏi Chung Uyển: "Tình trạng em ấy hôm nay thế nào? Trạng thái có tốt hay không?"
Chung Uyển: "Tôi cũng không biết nên nói là tốt hay xấu. Lần thứ nhất xuống lầu, thấy cậu ấy ngồi ở bàn ăn, trong cái chén chỉ có một lát măng. Lần thứ hai tôi cầm đồ đạc xuống lầu, thấy cậu ấy vẫn ngồi một mình, thức ăn trên bàn không hề nhúc nhích, lát măng kia cũng không hề động đậy."
Đèn neon ngoài cửa sổ chợt lóe xẹt qua mắt Chu Chẩm Nguyệt.
Lông mày cô gắt gao nhíu chặt, ngón tay cái cong lên, chăm chú sờ chiếc nhẫn ngọc trên ngón trỏ.
Đưa Chung Uyển đến sân bay, lại nhìn nàng lên máy bay, đã là mười hai giờ rưỡi ban đêm.
Tiểu Ngải ngáp một cái rồi nổ máy, chuẩn bị chở Chu Chẩm Nguyệt về nhà cũ. Nhưng cô lại nói: "Không vội, đưa tôi đến phố ăn vặt ở gần đây một chuyến."
Tiểu Ngải có chút ngạc nhiên, nếu Chu Chẩm Nguyệt đã nói thế, nàng cũng thuận theo lái xe đến phố ăn vặt.
Đến nơi, Chu Chẩm Nguyệt lựa chọn món ăn, mua một bát thạch đá*, một lồng tiểu lung bao, một phần mì vằn thắn. Cẩn thận tỉ mỉ đóng gói, còn kèm theo một đôi đũa.
*Tên gọi khác là Bingfen.Sau khi trở lại xe, cô ra lệnh cho Tiểu Ngải: "Lái đến Mục gia."
Nửa giờ sau.
Xe dừng trên con đường nhỏ âm u bên ngoài hàng rào sân sau nhà họ Mục.
Tiểu Ngải dáo dác ngó vào trong, có chút khó hiểu: "Chu tổng, chị tới nơi này làm gì? Mục Quốc Thừa cũng sẽ không mời chị vào nhà."
Chu Chẩm Nguyệt cởi áo khoác màu xám bên ngoài, lại cởi tiếp áo khoác âu phục màu be, trên người cô bây giờ chỉ còn mỗi cái áo sơmi, cô mở nút ống tay, vén tay áo lên thật cao.
"Gặp khinh công chưa, Tiểu Ngải?"
Chu Chẩm Nguyệt hỏi đùa. Vừa hỏi, vừa kéo cà vạt trên cổ áo xuống, quấn vài vòng quanh cổ tay rồi thắt lại, đem phần đồ ăn phong phú vừa đóng gói tốt xách lên, bắt đầu hoạt động cổ tay.
Tiểu Ngải sửng sốt: "Chị, chị, chị muốn leo rào à? Chị không sợ gặp bảo vệ ư?"
"Tôi sớm đã điều tra, bảo vệ chỉ có ở cửa chính."
Chu Chẩm Nguyệt ngậm phần đồ ăn được đóng gói tỉ mỉ vào miệng, tập trung nhìn cây đại thụ bên cạnh, nhẹ nhàng nhảy một cái, đã leo lên cành cây thấp nhất.
Cẳng tay lộ ra trong không khí căng mịn kèm theo những đường cơ trơn láng, một đoạn mạch máu mỏng manh màu lục lam bởi vì dùng quá sức mà nổi lên trên da thịt trắng nõn.
Thời gian chỉ trong một cái chớp mắt, hai lần ba lần, cô đã mượn cây đại thụ leo lên lầu dinh thự.
Tiểu Ngải trố mắt ngoác mồm, nàng gặp qua Chu Chẩm Nguyệt thận trọng nghiêm túc ngồi trong phòng họp, cũng gặp qua cô ngồi trước mặt lão gia luôn ngay ngắn, ngay cả eo cũng không dám cong, nhưng xưa nay chưa từng thấy cô leo cây linh hoạt như vậy.
Chu Chẩm Nguyệt ngồi xổm ở đầu tường, gỡ xuống phần đồ ăn từ trong miệng, dặn dò: "Em ở đây chờ."
Tiểu Ngải vội hỏi: "Chị vào khoảng bao lâu?"
Chu Chẩm Nguyệt: "Có lẽ một đến hai giờ, có lẽ..." Cô dừng một chút: "Tôi cũng không biết."
Cô đảo mắt nhìn về căn dinh thự tối tăm, dựa theo ký ức lần trước đi cùng lão bác sĩ Giang, suy đoán nên nhảy từ cửa sổ nào mới có thể chui vào phòng Mục Tuyết Y.
* * *
Mục Tuyết Y được hầu hạ tắm rửa gội đầu, nàng được bọc trong chiếc áo choàng tắm rộng thùng thình, ngồi vào bàn làm việc.
Trên bàn đặt một quyển vở, nàng cầm bút bi, mi mắt rũ xuống mức rất thấp.
Muốn viết vài bức thư tình, giống như trước đây, tặng cho A Nguyệt.
Nhưng hai hàng chữ trên quyển vở bị tàn nhẫn gạch chéo rối loạn, mỗi một chữ đều bị gạch đến không phân biệt được, trang giấy bên phải còn bị ngòi bút đâm ra mấy cái lỗ thủng.
Dù có cố gắng tìm từ miêu tả, nàng cũng không có cách nào viết ra những từ ngữ rườm rà mà đơn thuần tựa như lúc trước.
Mục Tuyết Y nhìn chằm chằm cây bút.
Một lát sau.
Khóe mắt bắt đầu chua xót.
Nàng đặt bút xuống, đang muốn khép lại vở, chợt nghe tiếng kéo cửa sổ từ phía sau, ngay sau đó, có một người nhảy khỏi bệ cửa sổ, đáp xuống mặt đất.
Mục Tuyết Y bị dọa sợ hết hồn, lập tức xoay người lại, vừa định gọi ai đó thì đột nhiên không kịp chuẩn bị nhìn thấy tóc tai và áo sơ mi của Chu Chẩm Nguyệt bị gió thổi tán loạn.
Thật giống như ảo giác.
Chu Chẩm Nguyệt mang theo một cái túi ni lông không biết đựng đồ gì, cô chậm rãi đi tới, ngực phập phồng vì phải vận động kịch liệt trong thời gian ngắn, mồ hôi từ trán chảy xuống thái dương.
"Đến đây."
Cô giơ cái túi ni lông trong tay, cười khẽ nhìn Mục Tuyết Y: "Mời em ăn tối."
Mục Tuyết Y sững sờ nhìn chăm chú người trước mặt, trái tim trong lồng ngực vốn đang im lặng, bỗng dưng thình thịch thình thịch nhảy lên.
Cằm nàng nhẹ run rẩy, tầng nước ẩn dưới mi mắt lại càng dày thêm.
"A..." Nói cũng nói lắp: "A... Nguyệt..."
Ánh đèn đường chập chờn.
Con chim sẻ ngủ trong bụi rậm gật gù lên xuống.
Căn dinh thự bị bóng tối bao trùm dập tắt hai ngọn đèn hắt hiu cuối cùng ngoài cửa sổ.
Mọi người lần lượt tiến vào giấc ngủ, thế giới như được nhấn nút tạm dừng vào lúc này.
Gió đêm luồn lách qua rèm cửa sổ.
Mục Tuyết Y tắt đèn lớn trong phòng, chỉ bật một ngọn đèn be bé, đặt một cái bàn nhỏ giữa ô cửa sổ.
Trên bàn xếp đầy những món ăn nóng hổi. Có tiểu lung bao với nước chấm, có mì vằn thắn thịt tôm với rau thơm và hành lá, còn có một bát thạch đá bởi vì để chung một chỗ với hai món kia mà đã tan chảy.
Hai người dựa vào bàn, một người ngồi bên phải, một người ngồi bên trái.
Chu Chẩm Nguyệt cởi hai cúc áo sơ mi, lại tháo cà vạt quấn quanh cổ tay, gò má mơ hồ đỏ ửng sau khi vận động.
"Hiện tại không ổn rồi, leo có hai tầng lầu mà cũng chảy nhiều mồ hôi như vậy." Cô gấp cà vạt, để qua một bên, lấy đôi đũa đưa cho Mục Tuyết Y: "Trước đây khi còn trong quân đội, tôi chạy năm vòng cũng không thở nhiều như thế."
Mục Tuyết Y tiếp nhận đôi đũa, đôi vai thon gầy khoác một tầng lụa dày. Như nhánh cây khô queo bị phủ một lớp tuyết, bất cứ lúc nào cũng có thể bị gãy ngang.
Nàng cười nói: "A Nguyệt, sao chị lại học được khoác lác rồi?"
Chu Chẩm Nguyệt cũng cười theo nàng: "Xác thực là khoác lác. Chạy năm vòng khẳng định phải thở hồng hộc."
Mục Tuyết Y kẹp một cái bánh bao, chấm nước sốt, ăn trọn một miếng khiến cả miệng phồng lên.
Kỳ lạ, nhà họ Mục làm món ăn trông có đẹp mắt đến đâu, nàng đều khó mà nuốt xuống, nhưng một cái bánh bao đường phố đơn giản thế này lại có thể thơm ngon như vậy.
Sau khi ăn bánh bao, nàng lại uống súp mì vằn thắn, ăn nửa bát thạch đá còn lại.
"Đừng lo lắng về Chung Uyển, tôi đã tận mắt nhìn em ấy lên máy bay, phía Luân Đôn bên kia cũng phái người của công ty tới đón." Chu Chẩm Nguyệt cầm đôi đũa, giúp Mục Tuyết Y gắp đồ ăn: "Em ở đây an tâm làm chuyện cần làm, tất cả mọi chuyện bên ngoài của nhà họ Mục đều có tôi theo dõi, không có chuyện gì."
Mục Tuyết Y ừ một tiếng, yên lặng nhai nuốt, đờ đẫn nói: "... Có chị ở đây thật tốt."
Hệt như câu nói ở buổi đấu giá.
Chu Chẩm Nguyệt nghe được giọng điệu dị thường của nàng, hơi nghiêng người về phía trước, nghiêm túc hỏi: "Sao vậy?"
"Em..." Mục Tuyết Y rất muốn bày tỏ sự tích tụ trong đáy lòng, nhưng khi mở miệng, nàng mới nhận ra bản thân không biết sự tích tụ đó đến tột cùng là cái gì.
Lúng túng một lúc lâu, nàng khịt mũi, cố mỉm cười che giấu: "Em... hình như đã quên mất trước đây cười như thế nào."
Chu Chẩm Nguyệt cong cong khóe môi: "Thật hay giả?"
Mục Tuyết Y quậy bát thạch đá, nói đùa: "Đương nhiên là giả, trêu chọc chị thôi."
Chu Chẩm Nguyệt bỗng nhiên giơ tay phải, duỗi ra một ngón trỏ, nhẹ nhàng thò về phía trước, chạm vào khóe môi của nàng.
Cùng lúc, tay trái cũng giơ lên, đồng dạng duỗi ra một ngón trỏ, chạm vào một bên môi khác.
Hai tay cô nhẹ nhàng kéo lên trên, từng chút từng chút đẩy lên, mãi đến khi hình thành một độ cong đáng yêu pha lẫn chút ngốc nghếch.
"Giữ yên."
Chu Chẩm Nguyệt buông tay ra, nhanh chóng lấy điện thoại, xoay về hướng Mục Tuyết Y chụp một tấm ảnh, sau đó mở ảnh đưa cho đối phương xem.
"Em nhìn xem, là thế này."
Mục Tuyết Y nhìn bản thân xa lạ trong màn hình, ngẩn người.
Là gương mặt quen thuộc...
Lại là... gương mặt lạ lẫm...
Trong lúc vô tình, một giọt nước mắt không tên từ khóe mắt chảy xuống.
Nàng vẫn chưa ý thức được bản thân đang khóc, gắng sức nở một nụ cười rạng rỡ, tựa như những lần nàng vui vẻ cười đùa với cô.
"Hóa ra em cười lên trông rất đẹp?"
Chu Chẩm Nguyệt mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi, Tuyết Y mà cười lên, sẽ là cô bé xinh đẹp nhất thế giới."
Trong ánh đèn mờ ảo, chìm trong không gian u ám, Chu Chẩm Nguyệt ngồi đối diện với nàng, lông mày và hàng mi nhu hòa như hàng lúa non phất phơ trong gió. Mỗi một cọng lông mi như được phủ lên một lớp màu mềm mại tươi sáng.
Trên người cô như có ánh sáng.
Phân tán ở cuối sợi tóc, rơi vào giữa cần cổ, ngưng tụ ở đáy con ngươi.
Mục Tuyết Y ngơ ngác nhìn, vô thức đưa tay về phía Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt bắt lấy bàn tay đang duỗi ra của nàng, nắm thật chặt trong lòng bàn tay.
Dùng sức giữ chặt, khiến cho từng tấc da thịt lạnh lẽo của đối phương đều mang theo nhiệt độ ấm áp từ mình.
Mục Tuyết Y cười trong nước mắt.
"A Nguyệt, chị ôm em một cái."
Chu Chẩm Nguyệt thuận theo đứng dậy, vòng qua bàn nhỏ, ngồi vào bên người Mục Tuyết Y, cẩn thận tránh khỏi vết thương trên người nàng, ôm eo nàng, nhẹ nhàng ôm nàng vào trong ngực.
Một cái ôm mềm mại ập tới.
Thật lâu sau đó, Mục Tuyết Y khép hờ đôi mắt, nói: "... Em buồn ngủ."
Chu Chẩm Nguyệt: "Không ăn nữa?"
Mục Tuyết Y: "Ừm."
Thế là Chu Chẩm Nguyệt ôm ngang nàng, trước tiên vào nhà vệ sinh giúp nàng đánh răng rửa mặt, sau đó thận trọng ôm nàng đến trên giường, giúp nàng kê gối đầu phía dưới. Lại giúp nàng chỉnh sửa vị trí của tứ chi, khi chạm vào cánh tay phải, cái tay kia bỗng chốc ngọ nguậy, nắm chặt ngón tay cô.
"A Nguyệt, chị có để ý tới việc em là một kẻ tàn phế nửa người như hiện tại không?" Mục Tuyết Y nhẹ giọng hỏi.
Chu Chẩm Nguyệt cau mày: "Nói cái gì đó, sao tôi lại để ý."
Mục Tuyết Y nở nụ cười.
"Vậy thì A Nguyệt, đêm nay, chị có thể muốn em không?"