Buổi chiều Mục Quốc Thừa về nhà, hắn chủ động mời Thẩm Hoài Tinh ở lại cùng nhau ăn cơm tối.
Mục Tuyết Y cũng đi xuống lầu, đây là lần thứ nhất nàng ngồi chung bàn ăn với gia đình sau khi trở về nhà.
Hôm nay Mục Như Tình bận công tác nên không có quay về, tuy rằng Chung Uyển đang ở dinh thự nhưng nàng không phải là người nhà họ Mục, vì lẽ đó không được phép ngồi chung bàn ăn. Bữa cơm này chỉ có ba người ăn, đó là nàng, Mục Quốc Thừa và Thẩm Hoài Tinh.
Mục Quốc Thừa biểu hiện rất hòa ái, tự tay gắp thức ăn cho Mục Tuyết Y và Thẩm Hoài Tinh, lại hỏi Thẩm Hoài Tinh: "Sau khi ta về nước luôn bận rộn chuyện công ty, không có thời gian đến thăm hỏi ba con, không biết Hiệu trưởng Thẩm có trách móc ta hay không?"
Thẩm Hoài Tinh lễ phép, mỉm cười đáp lại: "Không đâu ạ, ông ấy còn nhờ con chào hỏi bác, ông nói rằng cuối tuần rảnh rỗi sẽ đến Mục gia thăm bác và Tuyết Y."
Mục Quốc Thừa hài lòng gật đầu, hỏi tiếp: "Tuyết Y mới về nhà được hai ngày, lúc hai đứa ở chung, nó có nói bậy bạ gì đó thì con cũng đừng bận tâm, sau này nó vẫn ở nhà họ Mục, ta sẽ từ từ dạy dỗ nó."
Thẩm Hoài Tinh vội nói: "Không có, Tuyết Y không có nói gì cả."
Mục Quốc Thừa đảo mắt, rồi lại híp mắt đánh giá Mục Tuyết Y trầm mặc đang ngồi bên cạnh, tiếng nói bỗng hạ thấp: "Thật không? Tuyết Y, con thật sự ngoan như thế à?"
Mục Tuyết Y cầm chai rượu đỏ trên bàn, rót cho Mục Quốc Thừa nửa ly rượu.
"... Con cũng quay về rồi, từ nay về sau, chỉ có thể dựa dẫm vào ba và cô Thẩm."
Mục Quốc Thừa tiếp nhận ly rượu, nét mặt cười nhưng không cười: "Con biết là tốt."
Uống cạn ly, Mục Quốc Thừa thở dài thườn thượt, từng câu từng lời đậm chất sâu xa, nói với Thẩm Hoài Tinh: "Giáo sư Thẩm, con đừng nhìn đứa con gái thứ hai của ta lớn như vậy mà lại không hề có thành tựu gì, kỳ thực nó rất thông minh, chỉ là trước đây nó thích ở trong vùng an toàn, chẳng muốn động não. Con và nó ở bên nhau chắc chắn sẽ rất thú vị, sẽ không nhàm chán đâu."
Thẩm Hoài Tinh tươi cười gật đầu: "Vâng, con biết, Tuyết Y luôn là một cô bé rất thông minh."
Một bữa cơm vừa ăn vừa tán gẫu bất tri bất giác đã ăn xong.
Thẩm Hoài Tinh ăn xong liền đi. Tiệc đã tàn, đám người hầu dọn bàn ăn, Mục Quốc Thừa cũng chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Mục Tuyết Y chợt mở miệng gọi hắn: "Ba."
Mục Quốc Thừa đang đứng dậy bỗng dừng lại, nghi hoặc nhìn về phía Mục Tuyết Y: "Sao vậy, có chuyện gì?"
"Đêm nay ba có bận không?" Đôi mắt nàng lấp lánh dưới ánh đèn mờ nhạt của màn đêm, lộ ra vẻ mềm mại đáng thương: "Nếu như ba không bận... Con muốn uống với ba thêm vài ly."
Mục Quốc Thừa nhìn Mục Tuyết Y yếu ớt trước mặt, không nhịn được thở dài.
Cho dù hắn không coi trọng đứa con gái này, nhưng chung quy đây vẫn là máu mủ ruột thịt của hắn. Hơn nữa hiện giờ nàng thành ra thế này, nguyên nhân lại do hắn - người ba này sắp đặt vụ tai nạn xe cộ, tuy là hắn cố tình gây khó dễ Chu Chẩm Nguyệt, nhưng chuyện đã đến nước này, trong lòng dù gì vẫn có chút hổ thẹn.
Mục Tuyết Y muốn làm gì, thật ra hắn có thể đoán được.
Đơn giản là mất đi chỗ dựa Chu Chẩm Nguyệt, bây giờ muốn níu kéo cơ hội để xoa dịu phần tình cảm ba con này mà thôi.
Mục Quốc Thừa ngồi lại ghế, phất phất tay, ra hiệu cho quản gia mang một chai rượu đỏ khác tới đây.
Quản gia mở nút chai rượu, đang muốn rót vào ly, bỗng Mục Tuyết Y vươn tay ra nhận lấy chai rượu, tự tay cẩn thận rót rượu cho Mục Quốc Thừa.
Mục Quốc Thừa nhìn cô con gái của mình, ánh mắt chậm rãi di chuyển xuống dưới, rơi vào cánh tay quấn đầy băng gạc đang cầm chai rượu.
"Ba." Giọng nói Mục Tuyết Y như trộn lẫn với tiếng rót rượu róc rách, nàng tăng thêm mấy phần dịu dàng: "Hình như đây là lần đầu tiên chúng ta uống rượu cùng nhau."
Mục Quốc Thừa không đáp lại, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào chiếc ly đang chậm rãi được rượu đỏ lấp đầy.
Sau khi rót rượu cho Mục Quốc Thừa, Mục Tuyết Y lại tự rót cho mình, nàng nghiêng người nói: "Thật ra con luôn muốn ăn một bữa cơm, lại uống rượu cùng ba như hôm nay. Chỉ là trước đây con nhút nhát, lúc nào cũng sợ sệt ba. Bây giờ nghĩ lại, mối quan hệ ba con giữa chúng ta thành ra như thế này, phần lớn... đều là trách nhiệm của con."
Mục Quốc Thừa hờ hững mỉm cười, bưng ly rượu cạn ly với nàng: "Con nghĩ được như thế ta rất vui mừng. Bất kể nói thế nào, con cũng là đứa bé do ta nuôi lớn, dù ta đối xử với con không tốt bằng chị gái, tuy nhiên ta tuyệt đối không có bất cứ thù địch gì. Nếu như con hiểu chuyện sớm một chút, ta cần gì phải ra mặt ép buộc con?"
"Ừm, ba nói rất đúng." Mục Tuyết Y cầm ly rượu uống một hơi cạn sạch, xem đó như lòng thành: "Lúc ở bệnh viện con cũng đã nghĩ kỹ, vụ tai nạn xe cũng không thể hoàn toàn trách ba, đều do con, bị tình cảm nhất thời chi phối khiến cho tâm trí mê muội."
Mục Quốc Thừa đạt được bậc thang, cũng thuận theo leo xuống, trấn an gật đầu: "Con thông suốt là được, sau này ngoan ngoãn sinh sống cùng Thẩm Hoài Tinh, chỉ cần con hòa thuận với nàng, Mục thị nhà chúng ta và Đại học Ngạn Dương hợp tác mới có thể thuận lợi, hiểu chứ?"
"Con biết rồi." Mục Tuyết Y dịu ngoan cúi đầu, chủ động nâng ly rượu cạn ly với Mục Quốc Thừa, lúc hai ly thủy tinh va chạm, nàng rất hiểu chuyện hạ giọng: "Con đều nghe lời ba."
Mục Quốc Thừa thấy Mục Tuyết Y quay về dáng vẻ khúm núm như trước đây, khẽ cười một tiếng, nhấc ly lên.
Ba và con gái lại uống thêm mấy vòng rượu, lúc tâm sự, Mục Tuyết Y kể về một ít chuyện cũ thời ấu thơ, kể rằng nàng luôn bị lạnh nhạt và bỏ mặc trong suốt khoảng thời gian đó. Mục Quốc Thừa yên lặng lắng nghe, trên mặt không có biểu tình, nhìn không ra hắn có bị câu chuyện làm cảm động hay không.
Một lúc sau, thấy thời gian không còn sớm, Mục Quốc Thừa nói bản thân còn có công việc cần phải xử lý, vì thế hai người liền tản đi.
Bọn người giúp việc đều đã nghỉ ngơi, Mục Tuyết Y chỉ đành cầm ly rượu đi đến phòng bếp rửa sạch. Nàng vừa chống gậy, vừa chậm rì rì mà rửa.
Rửa xong ly thứ nhất, cửa phòng bếp bỗng mở ra, Chung Uyển từ đâu đi vào.
"Tôi sợ xảy ra chuyện nên đứng ở đầu cầu thang nghe lén cậu và ba cậu tán gẫu." Chung Uyển cẩn thận nhìn xung quanh một vòng, quan sát bốn phía xác thực không có người khác mới nói tiếp: "Sao thái độ cậu lại khiêm nhường như thế? Là muốn cho ông ta hài lòng sao? Cậu muốn thông qua con đường tranh sủng để đối phó với Mục Như Tình?"
"Cậu nghĩ vậy à?" Mục Tuyết Y đặt chiếc ly đã rửa sạch vào ngăn, cười khẽ, "Nếu cậu cảm thấy như thế, khẳng định ba tôi cũng cảm thấy như thế. Chắc hẳn ông ta cho rằng, việc hôm nay tôi làm là muốn tranh sủng với Mục Như Tình, cố ý lấy lòng ông ta."
Chung Uyển nhíu mày: "Cậu cố ý?"
"Đúng vậy, là cố ý." Mục Tuyết Y chống bàn rồi xoay người lại, đối mặt với Chung Uyển: "Đêm nay tôi làm thế, ông ta nhất định sẽ cảm thấy hiện giờ tôi không có nơi nương tựa, chỉ có thể bất lực ôm bắp đùi ông ta."
Chung Uyển: "Tôi nghe cậu kể rất nhiều về tuổi thơ, tôi còn tưởng cậu dùng những ký ức này để khiến cho ba cậu mềm lòng."
Mục Tuyết Y lắc đầu một cái.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, ông ta mới không mềm lòng vì tôi nhắc về quá khứ, ông ta chỉ nghĩ, đứa con gái này sợ hãi đến mức phải chọn cách này để khiến ông ta vui lòng."
"Tôi chỉ muốn cho ông ta thấy, tôi sợ hãi đến chết mất."
Chung Uyển nhìn Mục Tuyết Y ung dung nhàn nhã trước mắt, cảm giác như mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay của nàng. Vẽ nên từng chút một, lập kế hoạch, suy tính.
So với Tuyết Y trong trí nhớ... rất khác lạ.
Giống như đang giải phóng một nhân cách khác trong cơ thể. Bề ngoài vẫn yếu đuối nhu nhược như cũ, thật ra trong lòng lại bình tĩnh tính toán, làm sao để hủy diệt loại rắn rết khổng lồ có trăm chân trước mặt.
Chung Uyển hít sâu một hơi, thăm dò hỏi: "Vậy cậu dự định... làm sao đối phó với Mục Như Tình?"
Mục Tuyết Y mở vòi nước, dùng một tay đem ly thủy tinh đặt phía dưới dòng nước: "Muốn đối phó chị ta không dễ dàng, cậu tiếp tay cho tôi, là phương pháp hủy diệt chị ta nhanh nhất."
Chung Uyển trầm mặc, nhìn chằm chằm mặt đất.
Mục Tuyết Y nâng mắt, nhìn về phía Chung Uyển: "Làm sao vậy Uyển Uyển, không nỡ lòng rời bỏ người thương?"
Chung Uyển mím mím môi, kiên định đối diện Mục Tuyết Y: "Tại sao không nỡ? Lúc trước chính cậu ta là người khuyên ba cậu lợi dụng cậu trộm tài liệu mật của Chu thị, vụ tai nạn ba năm trước mà Chu tổng trải qua cũng có dính líu quan hệ với cậu ta. Mục Như Tình làm nhiều chuyện xấu như vậy, gặp kết thúc bi thảm là do cậu ta đáng đời."
Vòi nước bị khóa lại.
Mục Tuyết Y đặt ly rượu lên kệ, mi mắt rũ xuống mức rất thấp, trong phòng bếp không mấy sáng sủa, mi mắt của nàng tựa như một cái giếng sâu thẳm.
Im lặng một lúc, nàng nhẹ giọng hỏi: "Lần trước kêu cậu nói với Mục Như Tình, cậu đã nói chưa?"
Chung Uyển: "Nói rồi, cậu ta sẽ đến buổi đấu giá kia."
Mục Tuyết Y ừ một tiếng, lại hỏi: "Tôi nhờ cậu kiểm tra, chị ta bây giờ ngoại trừ bất động sản, cổ phần công ty cùng với số tài sản đầu tư bên ngoài, hiện tại số tiền có kỳ hạn trong tay là...?"
Chung Uyển suy tư một lúc, nói ra một con số: "Khoảng 5000 vạn."
"Ừm." Mục Tuyết Y cười nhẹ: "Cậu yên tâm, tôi đã nói với A Nguyệt, chị ấy đang giúp cậu làm các thủ tục liên quan để bay sang Anh quốc, cũng thuê được một căn nhà ở London rồi. Sau khi buổi bán đấu giá kết thúc, cậu có thể rời đi."
Chung Uyển hơi lo lắng: "Nhưng tôi cứ như vậy mà đi, Mục Như Tình nhất định sẽ hoài nghi, làm khó dễ cậu..."
"Tôi biết." Bên môi Mục Tuyết Y ngậm lấy một nụ cười nhàn nhạt: "Tôi rất mong đợi ngày đó."
Nghe Mục Tuyết Y nói, lại nhìn nụ cười trên khuôn mặt của nàng.
Hơn hai mươi năm qua, Chung Uyển lần đầu tiên cảm nhận được, nàng bắt đầu có chút sợ sệt Mục Tuyết Y.
Mục Tuyết Y lấy khăn khô lau tay, vỗ vỗ bả vai Chung Uyển: "Không còn sớm nữa, tôi phải trở về phòng, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."
Chung Uyển nuốt một ngụm nước bọt: "... Được, cậu cũng vậy."
Mục Tuyết Y thả tay xuống, xỏ dép vào, chống gậy chậm rãi vòng qua Chung Uyển, đi đến bên cạnh cầu thang.
Nàng đi đứng bất tiện, nhưng may mắn nàng không vội vàng, di chuyển từng bước một, không sốt ruột hay nôn nóng.
Ra khỏi phòng ăn, vừa định đi vào phòng khách thì đột nhiên Chung Uyển đứng phía sau lưng gọi lại nàng:
"Tuyết Y!"
Mục Tuyết Y dừng bước, dựa vào gậy chống, quay đầu lại, theo thói quen lộ ra tia dịu dàng dưới đáy mắt.
"Sao vậy, Uyển Uyển?"
"Tôi..." Kỳ thực Chung Uyển cũng không rõ tại sao lại gọi nàng, trong lòng tựa hồ có trăm ngàn lời muốn nói, cũng không biết phải nói ra lời nào, cuối cùng, nàng cố nén giọng, hỏi: "... Dù sau này tôi không còn ở Mục gia, chúng ta như cũ vẫn là bạn bè, đúng không?"
Mục Tuyết Y nhìn nàng, khóe môi cong lên, mỉm cười gật đầu: "Dĩ nhiên, chúng ta mãi mãi cũng là bạn bè."
Nàng trả lời rất ngắn gọn, thái độ ôn hòa, ngay cả giọng điệu cũng vô cùng thân mật.
Nhưng Chung Uyển hiểu rõ, không phải như thế.
Tuyết Y của trước đây, trong mắt sạch sẽ, tựa như nước sôi để nguội trong cốc thủy tinh, một ánh nhìn thoáng qua cũng có thể xuyên thấu nàng.
Bây giờ chính mình...
Dường như... đã không còn nhìn thấu được đôi mắt của nàng như trước kia nữa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT