* * * * * * *

—— Người có bao nhiêu kiên cường?

Nàng có thể gánh vác mấy chục năm ký ức đau xót chỉ thuộc về một mình nàng, nhai nát nuốt xuống muôn vàn cực khổ, cổ họng rỉ máu, cũng có thể kiên trì và trung thành với thiện lương và chính trực, tươi cười niềm nở với mỗi người bên cạnh.

—— Người có bao nhiêu yếu đuối?

Nàng có thể cắn răng đi xuyên qua bụi gai dài dằng dặc, không bao giờ cảm giác mình thảm thương hay khốn đốn.

Đến khi một người khác xuất hiện, che ở phía trước nàng, tâm tình nàng chợt vỡ vụn, khóc không thành tiếng.

Có khi người ta khóc không phải là vì lúc đau khổ nhất.

Mà đó là khoảnh khắc đang nhẫn nại chịu đựng đau khổ thì bỗng nhiên được bảo vệ và thấu hiểu.

Ánh sáng vào bóng tối có khả năng xuyên thủng sự mềm mại của một người hơn là chính bóng tối.

Chu Chẩm Nguyệt rõ ràng, nước mắt hiện tại của Mục Tuyết Y là nước mắt hạnh phúc, cho nên cô càng ôm nàng chặt hơn, không nói rằng "Đừng khóc", mà là đưa khăn giấy, nói: "Tôi vẫn luôn ở đây."

Mục Tuyết Y nín khóc mỉm cười: "Biết... Em đã sớm biết."

Chu Chẩm Nguyệt: "Thế sao em còn khóc?"

"Có một số việc, nhận ra một lần liền muốn khóc một lần." Mục Tuyết Y duỗi năm ngón tay, đan vào mười ngón của Chu Chẩm Nguyệt, chớp chớp hai mắt ngấn lệ: "Chị biết mà?"

"Ồ." Chu Chẩm Nguyệt mím môi cười: "Biết, tôi biết."

Hai người lẳng lặng ôm nhau một lúc.

Mục Tuyết Y lau nước mắt, khịt khịt mũi, khàn giọng nói:

"... Hình như em ngửi được mùi nước lẩu, chúng ta ra ngoài ăn cơm đi, đừng để A Nùng và Khả Ny chờ lâu. Em vừa mua nhiều đồ ăn vặt như vậy, chắc bây giờ nguội hết cả rồi..."

Mục Tuyết Y chuẩn bị đứng dậy, Chu Chẩm Nguyệt bỗng nhiên vươn tay bắt lấy cổ tay nàng.

Còng vàng trên cổ tay nằm trong lòng bàn tay cô, có hơi cấn.

Mục Tuyết Y cũng không ngọ nguậy, chỉ nhẹ giọng hỏi:

"Sao thế?"

Chu Chẩm Nguyệt nắm một lúc, chậm rãi cúi đầu, lấy ra một cái chìa khóa màu vàng nhỏ nhắn từ bên trong túi quần.

Cô vê chìa khoá, tìm ổ khóa trên chiếc còng vàng, nghiêm túc tỉ mỉ tra chìa khoá vào, xoay tròn.

Cạch.

Còng vàng mở ra.

Mục Tuyết Y kinh ngạc nhìn cái còng trên cổ tay bị tháo xuống.

Chu Chẩm Nguyệt dùng khăn tay bao lấy còng vàng và chìa khóa, nhét vào lại túi áo.

"Đem về đúc lại, đúc thành cái vòng tay xinh đẹp cho em."

Cô hơi nhếch khóe môi, nhìn sâu vào mắt nàng.

Mục Tuyết Y mím môi, cổ họng khẽ động, ánh mắt hiện lên tia sáng.

"Đây là... có ý gì?"

"Ý tứ là —"

Chu Chẩm Nguyệt bắt được tay Mục Tuyết Y, nghiêng mình về phía trước, không chớp mắt đối diện nàng.

"Tôi đã tha thứ cho em."

Đồng tử Mục Tuyết Y dao động.

Chu Chẩm Nguyệt: "Tuyết Y, chúng ta quay lại đi."

Cô nói câu này hết sức chăm chú, mỗi một chữ tuôn ra tựa như thợ mộc Tiền đang cẩn thận đánh bóng đồ gỗ.

Ở trong núi thẳm, sâu trong màn đêm, trong từng đám bụi trôi nổi, hiện ra ánh quang chan hòa và tươi mới.

Rõ ràng chỉ là mấy từ thốt ra từ trong miệng.

Nhưng lại cảm giác nặng hơn nghìn cân, chồng chất, bện chặt, lặn xuống đáy lòng Mục Tuyết Y. Đè lên nàng, nghiền vụn hết thảy lý trí và kiên nhẫn, ép nhừ năm tháng dây dưa dai dẳng suốt bảy năm.

Năm tháng không thể quay đầu.

Nhưng người trước mặt nàng sẵn sàng đi trước năm tháng, rồi ngoảnh lại, đối mặt với nàng và lùi bước.

Đồng hành cùng nàng, nhìn nàng, làm cho mỗi một tấc nàng sắp bước lên, đều in vết chân tên Chu Chẩm Nguyệt.

Nước mắt Mục Tuyết Y theo gò má lăn dài, nàng nức nở lúng túng:

"Nhưng em vẫn chưa hạ gục được kẻ tổn thương chị..."

Chu Chẩm Nguyệt nói: "Không sao."

"Thư tình của em vẫn chưa đạt đến 100 điểm."

"Không sao."

"Em còn đang lén hút thuốc, em vẫn chưa cai thuốc được."

"Không sao."

"Em vẫn là một người què, chị đã từng nói, đợi em khôi phục hoàn toàn, chị mới..."

"Tuyết Y." Chu Chẩm Nguyệt giữ chặt vai Mục Tuyết Y, dùng sức siết chặt: "Tất thảy những thứ này đều không có quan hệ. Tôi hy vọng em hiểu rằng tôi muốn ở bên em, không quan trọng là em có viết thư tình hay không, cai thuốc lá hay không, khập khiễng hay không, tất cả đều chẳng liên quan. Tôi muốn quay lại với em, chỉ vì tôi muốn cùng một chỗ với em, đồng thời tay nắm tay đi tới bạc đầu, đi tới điểm cuối của sinh mệnh. Tôi rất rõ ràng, rất thấu triệt, tôi vô cùng xác định, tôi chưa bao giờ chắc chắn như vậy vào lúc này. Tôi nói ra hai chữ quay lại với em, bởi vì..."

Cô dừng một chút, rốt cuộc có một tia mơ hồ nghẹn ngào.

"Chỉ bởi vì..."

"... Tôi vẫn luôn yêu em."

Mục Tuyết Y khóc rồi, khóc đến mức không thấy rõ người trước mặt.

"Lần trước em nói muốn tôi bình tĩnh suy xét trước khi đưa ra quyết định. Mấy ngày nay tôi suy nghĩ rất nghiêm túc, lúc ăn cơm đi ngủ cũng không thôi suy nghĩ. Tôi nghĩ đến tháng ngày chúng ta ở Cao Xuyên, tôi đã tự hỏi vô số lần, rất nhiều rất nhiều năm về sau, liệu tôi có sẵn lòng như những ngày tháng ấy, nắm tay em, để em ngồi đằng sau yên xe đạp, nghe em gọi tôi là vợ."

"Kỳ thực ngay từ lần đầu tiên đặt câu hỏi, tôi đã biết, dẫu câu hỏi này lặp đi lặp lại bao nhiêu lần đi chăng nữa thì đáp án cuối cùng vẫn giống hệt nhau."

Chu Chẩm Nguyệt cúi đầu cười khổ.

"Đã như thế, chúng ta cần gì phải dằn vặt nhau? Sinh mệnh chỉ có mấy chục năm ngắn ngủi, mỗi một ngày còn lại, chúng ta không nên lãng phí nó. Chẳng phải sao?"

Mục Tuyết Y khóc lóc đứt quãng hỏi: "Có phải là vì em mới kể với chị chuyện bị chó cắn, nên chị mới..."

"Không." Chu Chẩm Nguyệt vô cùng kiên định lắc đầu: "Nếu như là ý nghĩ bất chợt, tại sao tôi lại mang chìa khóa theo bên mình? Từ khi tôi bỏ chìa khóa vào túi áo, tôi đã quyết định rằng mình sẽ tha thứ cho em. Em hiểu chưa?"

Mục Tuyết Y vùi mặt vào cánh tay, buồn bã khóc.

Chu Chẩm Nguyệt ôm nàng vào lòng, xoa mái tóc xoăn của nàng.

"Thật ra đêm nay tôi vốn định nghiêm túc, long trọng nói cho em ở nhà hàng, ở một khung cảnh ấm áp lãng mạn. Nhưng em bảo muốn chơi mạt chược, tôi bèn nghĩ cứ chơi mạt chược với em trước."

"Tôi cho rằng tôi có thể chờ đợi, nhưng tôi thật sự... đã đánh giá cao sự kiên nhẫn của mình."

"Hóa ra khi quyết tâm muốn ở bên một người, thì bất kỳ một giây trước khi mở lời cũng dài tựa như cả năm vậy."

Trái tim hơi nhói, lại phủ một tầng ngọt ngào nồng đậm, giống như lúc mình nói với nàng câu "Tôi yêu em" bảy năm về trước, nhịp tim đập mãnh liệt, là loại rung động thuộc về mối tình đầu của thiếu nữ.

Tựa như thời kỳ trung học ngây ngô nhất, thấp thỏm trao tặng một phong thư tình, mong chờ trên má đối phương ửng hồng.

"Vì lẽ đó, Tuyết Y, em đồng ý..."

"... Quay lại với tôi chứ?"

Chu Chẩm Nguyệt cố giữ nhịp tim nhảy vọt không ngừng, lỗ tai đỏ bừng, hỏi nhỏ bên tai Mục Tuyết Y.

Cuối cùng.

Câu hỏi đã bị bỏ lỡ vô số lần bao năm qua, trong chớp mắt đã trở thành bụi đọng lắng xuống.

Mục Tuyết Y ôm chặt cổ Chu Chẩm Nguyệt, gắt gao ôm cô, vừa khóc vừa nói:

"Đồng... đồng ý."

"Em cũng sẽ không bao giờ... bỏ chị lại nữa."

Chu Chẩm Nguyệt rưng rưng, nhàn nhạt cười, hỏi:

"Lần này có thật không?"

Mục Tuyết Y liều mạng gật đầu: "Thật!"

"Được." Chu Chẩm Nguyệt nhắm mắt lại: "Vậy thì tốt."

Vốn dĩ cô cho rằng sẽ rất khó để tin tưởng Mục Tuyết Y một lần nữa.

Nhưng khi Mục Tuyết Y mở miệng hứa hẹn, cô mới nhận ra mình quá dễ tin nàng.

Như én về tổ, cá về biển.

Không có nguyên nhân gì, không cần cớ gì.

Đây là hướng chảy muôn thuở mà máu huyết và dòng sinh mệnh lưu chuyển.

Hai người ôm nhau cực kỳ lâu, đến tận khi khóe mắt của Mục Tuyết Y khô cạn vẫn không muốn buông tay.

Tích, tắc.

Đồng hồ treo trên tường chạy vòng, nhịp của kim giây khiến tim đập dần bằng phẳng.

Mọi cảm xúc theo từng khắc trôi qua dần lắng xuống.

"... A." Mục Tuyết Y ôm Chu Chẩm Nguyệt, bỗng nhiên thở dài.

Chu Chẩm Nguyệt nhéo nhéo phần thịt mềm mại sau cổ Mục Tuyết Y: "Em than cái gì?"

Mục Tuyết Y cọ cổ cô, có chút héo: "Những lúc cảm xúc dâng trào như thế này thì em cảm thấy nên làm những hành động thân mật hơn. Muốn cởi quần áo của chị, nhưng chị nhìn nơi này..."

Chu Chẩm Nguyệt không khỏi cười nhẹ: "Thôi, để hôm nào... Đợi ngày mai về Bích Vân Lan Đình, hoặc là đến căn hộ ven sông..."

Mục Tuyết Y biết điều gật đầu: "Ừm."

Chu Chẩm Nguyệt: "Vậy chúng ta ra ngoài? Ăn cơm trước."

Mục Tuyết Y: "Ừm."

Hai người đỡ nhau lên, xếp gọn đệm hương bồ, chuẩn bị trở về phòng khách.

Khi đi tới cửa, bỗng nhiên thấy phía dưới khe cửa có một tấm giấy nhỏ bay vào.

Chu Chẩm Nguyệt khom lưng nhặt lên, liếc mắt nhìn.

Trên trang giấy viết ngoáy mấy chữ: "Đừng khách khí, phòng ngủ cứ dùng thoải mái!"

Cô nhàn nhạt giương mắt.

Năm ngón tay đặt lên tay nắm cửa, đột ngột kéo mở.

Hai kẻ nghe trộm ở cửa không kịp đề phòng ngã nhào tới, như hồng thủy phá đê, ào ạt nhào xuống mặt đất.

Cát Vi Nùng lót ở phía dưới cùng, tư thế chụp ếch, còn cầm cái sạn, suýt chút nữa đã dập cái sạn vào chân Mục Tuyết Y.

"Ha, tiểu Mục tổng, Chu tổng." Cát Vi Nùng chống đất, cười cười: "Hai cô ra chi vậy?"

Chu Chẩm Nguyệt vô cảm nhìn chằm chằm Cát Vi Nùng: "Dám nghe trộm lãnh đạo bàn chuyện, nếu cô là trợ lý của tôi, sớm đã bị đuổi việc tám trăm lần."

Mục Tuyết Y đi tới đỡ Lâm Khả Ny, nói tốt: "Thôi mà, A Nùng cũng là vì lo lắng em."

Chu Chẩm Nguyệt: "Tiểu Ngải tuyệt đối không dám làm như thế, em nên quản lý tốt người dưới quyền mình."

Mục Tuyết Y vỗ vỗ vai Lâm Khả Ny, động viên nàng ấy: "Không sao đâu, A Nguyệt xấu hổ vì bị phát hiện nói lời sến sẩm thôi. Không phải thật sự muốn trách các cô."

Chu Chẩm Nguyệt: "..."

Lâm Khả Ny hơi híp mắt nhìn Chu Chẩm Nguyệt, lại nhìn về hướng Mục Tuyết Y, tự đáy lòng vui mừng thay cho hai người: "Chúc mừng hai cô nối lại tình xưa."

Cát Vi Nùng vội vàng phụ họa nói: "Chúc mừng, chúc mừng."

Lâm Khả Ny: "Mau ra đây, chúng ta ăn lẩu~"

Cát Vi Nùng: "Đúng, đến đây đến đây, ăn bữa cơm đoàn tụ đầu tiên của hai người!"

Bọn họ lôi lôi kéo kéo nhau ra cửa, chỉ thấy nồi lẩu trên bàn đang sôi ùng ục nổi bong bóng, cạnh nồi xếp đầy các loại thịt viên và rau dưa, không khí nồng nặc hương vị lẩu bò.

Cát Vi Nùng và Lâm Khả Ny lấy bát đũa, đặt từng cái ở mỗi góc bàn.

"Hai cái bát kia đặt kế nhau, để Chu tổng và Tuyết Y ngồi gần nhau."

"A, đừng đặt bát của em ở đó, em không dám ngồi cùng Chu tổng..."

"Không có tiền đồ, vậy em ngồi sát bên Tuyết Y đi."

"Vậy em càng không dám... Chị nhích về bên kia xíu, để em cách hai người đó xa một chút..."

"Được rồi được rồi..."

Mục Tuyết Y lặng lẽ khều tay Chu Chẩm Nguyệt, nhỏ giọng nói: "Thật ra có bạn bè chứng kiến chúng ta quay lại cũng là một chuyện rất hạnh phúc và ấm áp, không có gì đáng xấu hổ cả. Chị nói có đúng không?"

Chu Chẩm Nguyệt bắt được ngón tay của nàng, dịu dàng bọc nó trong lòng bàn tay.

"Ừm."

Cô buồn buồn đáp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play