Hai người lái xe đưa Kỳ Thanh về cửa tiệm, sau đó trực tiếp trở về nhà.
Chạy ngược chạy xuôi hết một ngày, chuyện đầu tiên làm khi về tới nhà đó là tắm rửa.
Chu Chẩm Nguyệt nhường Mục Tuyết Y tắm trước.
Mục Tuyết Y vào nhà tắm, nhắm hai mắt lại, để nước xối xuống đỉnh đầu.
Kể từ khi quay về từ hành lang, nàng vẫn luôn trầm mặc.
Tâm trạng vô cùng rối loạn.
Lẽ ra khi nghe Chu Chẩm Nguyệt nói những lời đó, nàng nên cảm thấy tràn đầy hạnh phúc.
Đúng là nàng cũng vui vẻ trong một quãng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng có một số vấn đề ẩn giấu đằng sau những thứ tưởng chừng như tốt đẹp này... Nàng hoàn toàn không thể phớt lờ.
Nàng biết rõ hơn ai hết, A Nguyệt vẫn luôn yêu nàng tha thiết. Nàng cũng kiên quyết một lòng yêu A Nguyệt. Vấn đề giữa hai người, chưa bao giờ là yêu hay không yêu.
Là tín nhiệm.
... Tín nhiệm đã hao mòn gần như không còn lại gì.
Một mảnh vải bị xé nát hai lần. Dù là biết nguyên nhân gây ra, dù đối phương có thể thông cảm, nhưng vết rách cũng đã tồn tại.
Nàng vô cùng sợ, sợ Chu Chẩm Nguyệt đã chuẩn bị sẵn tâm lý cả một đời - 'Một ngày nào đó Mục Tuyết Y sẽ đột ngột biến mất'.
Hiển nhiên, còng tay vàng, phần hợp đồng, tất cả những thứ có thể trói buộc nàng đều không thể diệt trừ khúc mắc trong lòng Chu Chẩm Nguyệt. Nếu không, tiềm thức của cô sẽ không cảm thấy năm ngày bên nhau chỉ là giả tạo, càng sẽ không nói ra câu kia:
"Tôi hy vọng cho dù là hai ngày sau, hai năm sau, thậm chí là hai mươi năm sau..."
"Cho dù sau này người ở bên cạnh em có phải là tôi hay không..."
Trong lòng A Nguyệt, dường như đã không còn tin nàng có thể cùng cô đi đến cuối cùng.
Phá hủy tín nhiệm chỉ cần trong nháy mắt.
Khôi phục tín nhiệm, đòi hỏi thời gian lâu dài và cần sự kiên định.
Tuyệt đối không thể thực hiện trong một sớm một chiều.
Làm sao nàng có thể hy vọng chỉ dựa vào chuyến đi lần này là đã cứu vãn lại được hết thảy tín nhiệm của A Nguyệt?
Có lẽ, những vết rách do năm tháng để lại...
Chỉ có thể được bù đắp bởi năm tháng một lần nữa.
Mục Tuyết Y nắm vòi nước, dòng nước từ bên mặt chảy tới cằm, tí tách tí tách rơi trên mặt đất.
Không khỏi cười thầm.
Mọi người luôn nói năm tháng không tha người, nhưng phần lớn mọi người đều giẫm lên năm tháng, làm chuyện bản thân muốn làm, hướng đến nơi bản thân muốn đi.
... Chưa từng tha thứ lẫn nhau bao giờ.
Tắt nước. Mục Tuyết Y cuốn mái tóc dài ướt át, năm ngón tay xuyên qua kẽ tóc, ép ra những giọt nước theo mu bàn tay trắng như tuyết chảy đến cổ tay và bắp tay. Hàng mi cong rũ xuống cũng dính đầy sương, vừa nhấc mắt, đã thấm ngược vào viền mắt.
Tựa như hồ Yamanaka* được hình thành bởi dung nham chặn đứng dòng sông trên núi Phú Sĩ.
*Hồ Yamanaka là một trong năm hồ nước ngọt lớn ở chân núi Phú Sĩ.
Thời gian trôi qua thật nhanh.
Ngày mai, là ngày cuối cùng ở Cao Xuyên.
Nàng như một kẻ trộm giấu sau mặt nạ, khoác lên mình bộ váy dạ hội, mời nàng công chúa nhảy một điệu hoa lệ mà ngắn ngủi. Quyển truyện cổ tích sắp hoàn thành, thời gian nàng trộm lấy, cũng đã gần đến hạn cuối.
Sau khi tắm xong, Chu Chẩm Nguyệt đang xem tài liệu trên điện thoại, Mục Tuyết Y đi tới sau lưng cô, ôm lấy cổ cô, hôn cô, kéo cô về phía giường.
Không nói một chữ nào.
Chu Chẩm Nguyệt muốn nói gì đó, nhưng khi thấy dáng vẻ trầm mặc của Mục Tuyết Y, cuối cùng vẫn không nhả ra lời nào, chỉ ăn ý thuận theo nàng.
Giống như một nàng công chúa tự giác đặt tay vào lòng bàn tay của kẻ đeo mặt nạ khoác lên mình bộ váy dạ hội, ngầm hiểu ý cùng nhau hoàn thành điệu nhảy cuối cùng.
Buổi tối đêm đó, bọn họ đã làm tình thâu đêm suốt sáng.
Trên xích đu, ở trong phòng, bên cạnh bàn.
Đòi hỏi lẫn nhau, bổ khuyết lẫn nhau.
Ngày hôm sau, hai người dậy rất muộn.
Ngày cuối cùng, Mục Tuyết Y muốn dẫn Chu Chẩm Nguyệt đi tham quan phong cảnh ở Cao Xuyên, thế là nàng bèn nói: "Ở đây có một ngôi chùa La Hán, trong chùa có một cây bạch quả hơn một nghìn năm tuổi..."
Chu Chẩm Nguyệt lại nói: "Tôi không muốn đi lắm."
Mục Tuyết Y nhìn ra Chu Chẩm Nguyệt không muốn đi. Cô chỉ muốn nắm bắt từng phút từng giây cuối cùng.
Mục Tuyết Y nghĩ, như vậy cũng tốt.
Ít nhất hôm nay, cả hai không phân tâm.
Không cần nhớ đến nhà họ Chu và nhà họ Mục, không cần nhớ đến quá khứ bị phản bội và vứt bỏ, đúng như ước định giữa hai người, tình cảm quay về nơi bắt đầu. Lòng giả vờ không vướng mắc, giả vờ... là vợ sắp cưới của đối phương.
Như vậy thì mỗi một phút thân mật, đều sẽ biến thành hơi ấm ngọt ngào sưởi ấm đầu quả tim.
Có lẽ cũng sẽ trở thành ôn tồn duy nhất, phải đem ra thưởng thức nhiều lần trong suốt quãng đời còn lại.
Không thể không nói, còn có loại ngớ ngẩn và ngây thơ như con thiêu thân lao đầu vào lửa.
Mục Tuyết Y âm thầm cười khổ trong lòng.
Ngày hôm qua, hai người còn bắt đối phương gọi nhau là vợ. Thế nhưng cả ngày hôm nay, không một ai nhắc đến chữ này.
Nên tập làm quen với những tháng ngày sau khi kết thúc đoạn quan hệ giả tạo này.
Lần cuối cùng lên đỉnh, Mục Tuyết Y rưng rưng, nhẹ giọng hô:
"A Nguyệt."
Không phải chị Nguyệt, không phải vợ.
Là A Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt ở trên thân nàng cứng đờ một lúc.
Sau đó cúi đầu.
Cắn mạnh vào xương quai xanh của nàng, để lại một dấu răng.
Đồng hồ trên bàn hiển thị năm giờ rưỡi chiều.
Chu Chẩm Nguyệt đứng dậy đi tắm.
Chờ cô tắm xong, Mục Tuyết Y cũng vội vã đi tắm.
Khi Mục Tuyết Y mặc quần áo tử tế bước ra, Chu Chẩm Nguyệt đã thu dọn xong hành lý của hai người, xếp vào hai cái túi lớn, đợi ở bên cạnh cửa xe việt dã.
Hành trình mất một ngày một đêm. Lúc này nên đi rồi.
Mục Tuyết Y leo lên ghế phụ, đắp quần áo, nhắm mắt ngủ.
Tuy không hề buồn ngủ, nhưng lúc này nàng không biết nói gì với Chu Chẩm Nguyệt.
Nàng đoán không ra tâm tư của cô.
Đoán không ra tình huống thì tốt nhất nên giữ yên lặng. Nếu không, lỡ lời nói một câu sơ suất sẽ tạo thành thương tổn đối với cô.
Nhưng nàng không nghĩ tới, thật ra sự im lặng của bản thân cũng là một loại thương tổn.
Cô nghĩ thầm, chờ Tuyết Y nói chuyện với mình, cô có thể chuyển chủ đề hỏi câu này.
Thử hỏi đối phương, liệu có thể... kéo dài giấc mộng này hay không.
Cho đến khi già đi. Cho đến tận khi chết.
Nhưng Mục Tuyết Y trước sau vẫn luôn cuộn mình dựa vào ghế, không nói một lời.
Không phải Chu Chẩm Nguyệt không biết, vô số lần nhượng bộ và khoan dung như vậy, thật sự có chút thấp kém.
Trước đó Mục Tuyết Y đến van cầu quay lại, cô đã thuyết phục chính mình liều lĩnh tin nàng một lần, làm sao có thể dễ dàng có thêm lần thứ hai, lần thứ ba?
Nhưng nếu cô không tha thứ...
Đã nếm trải ngọt ngào trong năm ngày qua, sao tâm địa của cô có thể sắt đá giống như trước đây?
Từng nắm tay nàng, gọi nàng là vợ, đạp xe chở nàng băng qua cuộc sống bình thường nhưng lại ấm áp.
Giống như cho con mèo hoang một tổ ấm.
Để nó biết hạnh phúc là gì, sau đó tàn nhẫn đuổi nó ra khỏi nhà.
Khiến nó một lần nữa không có nhà để về.
Cô cho rằng năm ngày này có thể chữa lành vết thương.
Hóa ra... không phải sưởi ấm vĩnh cửu, đến lúc mất đi, chỉ có thể khiến người ta càng thêm tổn thương.
Mười ngón tay của Chu Chẩm Nguyệt như muốn cắm sâu vào bên trong tay lái.
Cô hy vọng con đường này không có điểm cuối.
Cứ tiếp tục chạy như thế.
Mãi mãi.
* * *
Khi đến Ngạn Dương, đã là buổi tối ngày cuối cùng.
Dọc theo đường đi hai người đều không mở miệng. Mỗi người đều có tâm sự của riêng mình, tựa như giẫm trên lớp băng mỏng.
Sau khi chạy vào thành phố Ngạn Dương, Chu Chẩm Nguyệt hỏi:
"Đưa em về đâu?"
Bởi vì Mục Tuyết Y đã lâu không nói lời nào, khi mở miệng thì cổ họng có hơi khàn khàn:
"Em..."
Nàng vừa định trả lời, điện thoại bỗng nhiên vang lên.
"Em nghe điện thoại trước."
Nàng xua tay, nhận cuộc gọi đặt ở bên tai.
Trong điện thoại phát ra giọng nói của Bạch Lộc Đình: "Mục Tuyết Y, chị không ở nhà riêng sao?"
Mục Tuyết Y lập tức nhìn màn hình điện thoại.
Nàng không có lưu số điện thoại của Bạch Lộc Đình nên số gọi tới là một chuỗi số lạ.
... Sớm biết là cô nàng này, nàng tuyệt đối sẽ không tiếp điện thoại ở trước mặt Chu Chẩm Nguyệt.
Chu Chẩm Nguyệt hiển nhiên đã nghe thấy giọng nói phát ra từ điện thoại, vẻ mặt cô bình tĩnh, vẫn duy trì im lặng.
Mục Tuyết Y suy nghĩ có nên trực tiếp cúp máy không. Nhưng lại cảm thấy cúp máy vào lúc này chẳng khác nào chột dạ.
Gặp tình thế lưỡng nan, nàng vẫn cầm điện thoại tiếp tục nghe.
"Sao em biết nhà riêng của tôi?"
Bạch Lộc Đình: "Ba tôi kêu tôi đưa cho chị vé triển lãm tranh mà tôi tham dự, tôi đến nhà chị thì ba chị bảo chị không có ở nhà, có lẽ đang ở tại nhà riêng, thế là đưa địa chỉ cho tôi. Bây giờ tôi đang ở trước cửa nhà chị, gõ cửa hồi lâu cũng không thấy ai trả lời, chị đi đâu mất rồi? Còn ở Ngạn Dương chứ?"
Mục Tuyết Y không muốn tiết lộ nhiều về vị trí, chỉ đáp: "Tôi đang ở Ngạn Dương."
Bạch Lộc Đình: "Vậy chị mau trở về. Tôi ở trước lối vào tòa nhà, đưa vé cho chị xong tôi đi liền."
Mục Tuyết Y: "... Biết rồi."
Cúp điện thoại, Mục Tuyết Y nói địa chỉ nhà riêng cho Chu Chẩm Nguyệt:
"Nhờ chị lái đến Bích Vân Lan Đình."
Chu Chẩm Nguyệt trầm mặc một lát, thấp giọng hỏi: "Bạch Lộc Đình đợi em ở nơi đó?"
Mục Tuyết Y giải thích: "Ba cô bé kêu cô bé tặng quà cho em, làm qua loa mà thôi."
Dọc đường đi Chu Chẩm Nguyệt ấp ủ tâm tư, bởi vì sự xuất hiện đột ngột này mà trầm xuống.
... Cô chợt cảm giác bản thân vừa điên cuồng suy tư nên tìm lý do nào để tha thứ cho Mục Tuyết Y có chút ngu xuẩn.
Định vị Bích Vân Lan Đình, chỉ định là nơi cần đến.
Theo hướng dẫn, lái qua một cách máy móc.
Đây là một khu chung cư song lập, đa số tầng lớp trung lưu và giàu có sinh sống ở đây, các căn hộ trong chung cư đều có hai tầng.
Môi trường rất tốt, diện tích xanh hoá rộng rãi, ngay cả cái ghế ven đường đều kết bằng mây xa hoa cao cấp.
Trời đã tối. Dưới ánh đèn đường, những chiếc ghế mây phản chiếu loang loáng.
Có lẽ trước đó vừa có một trận mưa ghé thăm Ngạn Dương.
Xe lái đến nơi, Mục Tuyết Y xuống xe trước.
Chu Chẩm Nguyệt cũng xuống xe, giúp Mục Tuyết Y lấy gậy chống ở hàng ghế phía sau, đưa nàng đi một đoạn.
Bạch Lộc Đình quả nhiên đứng ở lối vào tòa nhà, dựa đèn đường cúi đầu chơi điện thoại.
Bước đến gần, Chu Chẩm Nguyệt khẽ nhíu mày.
Bạch Lộc Đình nghe thấy tiếng bước chân, vội ngẩng đầu lên, buột miệng thốt ra câu phàn nàn.
"Sao chị dám cả gan để tôi đứng đây chờ chị..."
Nói được một nửa, cô nàng phát hiện người lạ mặt ở bên cạnh Mục Tuyết Y, dừng một chút, mới hỏi:
"Đây là ai vậy?"
Mục Tuyết Y không muốn giấu Bạch Lộc Đình về thân phận của Chu Chẩm Nguyệt, hiện tại Chu Chẩm Nguyệt vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nàng cảm thấy cần phải nói thật với Bạch Lộc Đình.
Dù Bạch Lộc Đình có nguy cơ để lộ bí mật, vậy cũng là chuyện nàng nên cân nhắc sau này.
"Đây là Chủ tịch Chu thị, Chu Chẩm Nguyệt." Mục Tuyết Y giới thiệu rõ ràng với Bạch Lộc Đình: "Là người tôi yêu suốt bảy năm."
Bạch Lộc Đình kinh ngạc mở to hai mắt.
Đáy mắt lạnh lẽo của Chu Chẩm Nguyệt vì câu nói này của Mục Tuyết Y mà thoáng dịu lại một chút.
Tựa như băng tan, hóa thành đầm nước vừa giá lạnh vừa êm đềm.
Cô nhìn sang nàng, nhỏ giọng nói: "Tôi đi trước, hôm khác tìm em sau. Chiếc xe việt dã kia của em tôi nên đỗ ở đâu?"
Mục Tuyết Y: "Chị lái đi đi, tặng cho chị đó."
Chu Chẩm Nguyệt: "... Em cũng quá hào phóng."
Chu Chẩm Nguyệt lại nhìn Bạch Lộc Đình một chút, không nói thêm gì nữa, xoay người bước lên xe.
Nhìn Chu Chẩm Nguyệt đóng cửa xe, điều khiển xe việt dã chậm rãi chạy đi, Bạch Lộc Đình chủ động đến gần Mục Tuyết Y, nhẹ giọng hỏi: "Chị ấy đúng là Chu Chẩm Nguyệt?"
Mục Tuyết Y hơi nhíu mày: "Em biết chị ấy?"
Dáng vẻ Bạch Lộc Đình rất kích động.
"Tất nhiên! Chị ấy vẽ rất đẹp, tôi từng gặp tác phẩm của chị ấy trong buổi triển lãm ở trung tâm thành phố trước đây, nét vẽ vô cùng tinh tế, cực kỳ có hồn. Tôi biết danh tính thật của chị ấy là Chủ tịch một công ty, không ngờ vóc người tốt như vậy! Không chỉ vẽ đẹp, còn biết kiếm tiền, dung mạo xinh đẹp... Chủ yếu vẫn là vẽ đẹp..."
Những người sáng tạo nghệ thuật luôn có sự ngưỡng mộ và sùng bái đối với những "đại thần" trong ngành.
Mục Tuyết Y biết tác phẩm treo ở buổi triển lãm trong trung tâm thành phố mà Bạch Lộc Đình nhắc tới, chính là bức họa 《 Chờ Tuyết 》nàng từng thấy qua.
Vẽ rất có hồn.
Nàng không phải người am hiểu nghệ thuật nhưng cũng có thể nhìn ra bức tranh kia vô cùng sống động.
... Đáng tiếc thay, nàng vẫn là người ngoài ngành.
Không giống như Bạch Lộc Đình biết vẽ vời, không chừng còn tán gẫu được vài câu với A Nguyệt.
Vẻ kiêu ngạo trong ánh mắt Bạch Lộc Đình dần biến mất, cô nàng có chút ngượng ngùng và thấp thỏm.
"Chị Tuyết Y, chị có thể... giới thiệu tôi với chị Chu được không? Tôi thật sự, thật sự rất thích chị ấy..."
Mục Tuyết Y ngoài cười nhưng trong không cười, chống gậy xoay người rời đi.
"Không thể."
Nàng không cảm xúc bỏ lại hai chữ.
* * *
Editor: Mình không bỏ cuộc đâu. Không đời nào. Cho mình thời gian nhé, mình sẽ hoàn thành thật tốt. Mình rất muốn beta lại mấy chương đầu, nhưng thật sự không có thời gian, chắc phải đợi edit xong đã. Vô cùng biết ơn và thật lòng cảm ơn những bạn đọc luôn chờ đợi và đi cùng mình. Mình xin lỗi, mình sẽ cố gắng hơn nữa... Mình yêu các bạn nhiều lắm (;ŏ﹏ŏ)
Nhớ đọc trên w.a.tt.pad ủng hộ mình, đừng đọc trên mấy trang web lậu copy của mình, mình buồn lắm, buồn lắm đó...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT