Tiền Bối dường như nghe thấy tiếng pháo hoa nở rộ bên tai, chú thỏ lại bắt đầu đánh trống trong lòng cậu, cậu thầm nghĩ, nhanh quá. Cũng không biết là tim đập nhanh, hay là tình cảm của hai người tiến triển quá nhanh, Tiền Bối cảm thấy không phản ứng kịp.
Vưu Diệc Tư thấy Tiền Bối ngây ra như phỗng thì không khỏi bật cười. Anh không muốn giục Bối Bối, nhưng cũng không thể để cậu ngồi yên như vậy mãi, bèn hỏi cậu: “Bối Bối, em giúp anh hỏi được không?”
“Hỏi rồi!” Tiền Bối theo phản xạ trả lời, đôi mắt của cậu sáng long lanh, ngôi sao sáng nhất trên dải ngân hà cũng không sáng bằng ngôi sao trong mắt cậu, cậu nói: “Em hỏi cậu ấy rồi, cậu ấy cũng thích anh, cực kỳ thích anh, chính là kiểu thích kia đó!”
Giờ phút này Tiền Bối làm gì còn nhớ ‘Họa sĩ trai thẳng’, ‘Thà chết không cong’ các thứ, cũng mất luôn khái niệm ‘Phải rụt rè’, ‘Phải nghiêm trang’, trong mắt cậu chỉ có Vưu Diệc Tư, người đàn ông đã lấy đi hết toàn bộ sự ngưỡng mộ và yêu thích của cậu.
Trong thời gian chờ hồi đáp, không phải Vưu Diệc Tư không thấp thỏm, không bất an, vì anh thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng nếu bị Tiền Bối từ chối thì sau này anh phải theo đuổi như thế nào. Lúc này đây, khi anh nghe Bối Bối nói cậu cũng cực kỳ thích anh, giọng nói của Bối Bối cũng vô cùng vui vẻ, khiến tâm trạng của anh cũng theo đó mà dâng cao.
Vưu Diệc Tư nở nụ cười, nụ cười của anh trước giờ đều là kiểu hoà nhã, kín đáo, dịu dàng, nhưng nụ cười ngày hôm nay lại vô cùng chói mắt, chiếu sáng cả một vùng hoa, anh thở hắt ra: “Thật tốt quá!”
Tốt quá rồi, người anh thích cũng thích anh!
Hai người xem như đã xác lập quan hệ, mới đầu tâm trạng Tiền Bối vô cùng phấn khởi, nhưng khi cậu phản ứng lại bây giờ idol là bạn trai mình, cậu lại có hơi luống cuống — Ở chung với bạn trai như thế nào? Cậu không biết tí gì cả!
Vưu Diệc Tư nhìn thấu sự căng thẳng của Tiền Bối, ngẫm lại anh dùng thân phận thần tượng đến gặp fan là Bối Bối, hiện tại lại nhanh chóng thiết lập quan hệ bạn trai, quả thật cần cho cậu chút thời gian để tiêu hóa, bèn mở lời nói đưa cậu về trường.
Tuy rằng Tiền Bối không biết phải đối mặt với Vưu Diệc Tư thế nào, vì người này vừa thăng cấp lên làm bạn trai cậu, nhưng cậu cũng không nỡ tạm biệt anh, cậu không cam lòng nói: “A, đúng rồi, vậy mình về đi…”
Tâm trạng Tiền Bối thế nào đều viết hết lên mặt, Vưu Diệc Tư nhìn thấy toàn bộ, anh dỗ dành: “Bối Bối, thật ra anh cũng không muốn tách ra, chúng ta mới vừa trở thành bạn trai, anh muốn ở bên em, dù không làm gì cũng rất vui.”
Hàng mi Tiền Bối chớp hai lần, thầm nghĩ thì ra anh ấy cũng nghĩ giống mình? Dưới tình huống thay đổi đột ngột này, dù muốn tiếp tục gọi “Anh ơi” thì Tiền Bối cũng có hơi ngượng ngùng, cậu vội cầm ly nước lên uống ừng ực.
Vưu Diệc Tư vẫn luôn chăm chú nhìn Tiền Bối, ánh mắt dịu dàng, nói tiếp: “Có điều, ngày mai anh còn muốn mời em ra ngoài chơi, nên hôm nay nghỉ sớm một chút để bồi dưỡng tinh thần, như vậy thì ngày mai mới có thể đi chơi vui hơn, đúng không?”
Lúc Vưu Diệc Tư nói câu này, anh hoàn toàn không cho Tiền Bối cơ hội từ chối. Chẳng qua đối với chuyện hẹn hò này, Tiền Bối quả thật đầy phấn khởi, đôi mắt tràn ngập sự mong đợi.
Ra ngoài chơi chỉ là thứ yếu, cái chính là cậu muốn ở cùng anh… Tiền Bối nghĩ như vậy rồi mím môi, vành tai lại đỏ lên.
Dứt lời, hai người cùng rời khỏi Tinh Hà Hữu Ngạn về ký túc xá của Tiền Bối, Vưu Diệc Tư lái xe đưa cậu đi. Trong xe mở những bài hát êm dịu, vì sắp được gặp idol nên Tiền Bối gần như mất ngủ cả tối qua, bây giờ cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
Từ Tinh Hà Hữu Ngạn về trường Đại học của Tiền Bối chỉ mất 15 phút, lát nữa thôi là đến nơi rồi, Vưu Diệc Tư nghiêng đầu nhìn Tiền Bối đang ngủ say, đột nhiên bị ma xui quỷ khiến đổi hướng tiếp tục chạy.
Vưu Diệc Tư dám thừa nhận, anh chưa từng làm chuyện ngu xuẩn như thế này — Anh chạy vòng quanh trường Đại học tận hai lần, vừa lái vừa cảm thấy vui, một chút cũng không thấy mệt.
Bởi vì… có bạn trai đang ở bên cạnh anh.
Thấy thời gian đã sắp đến mười một giờ, Vưu Diệc Tư không còn lý do gì để giữ Tiền Bối ở lại nữa rồi, anh đành đánh thức Tiền Bối, còn tự tay mở cửa ghế phụ cho cậu, nhìn theo cậu trở về ký túc xá.
Bên Vưu Diệc Tư tạm thời không đề cập tới, nhưng Tiền Bối vừa về ký túc xá là bị bạn cùng phòng bao vây tứ phía, cậu một câu tôi một câu thẩm vấn tại sao cậu về muộn như vậy.
Muộn lắm sao? Tiền Bối không biết, cậu lấy điện thoại ra xem mới phát hiện thì ra cậu đã ngủ trên xen hơn 50 phút.
Tiền Bối đau lòng không thôi, không ngờ bây giờ mà vẫn bị kẹt xe, chắc Vưu Diệc Tư lái xe mệt lắm!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT