*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ngày Vưu Diệc Tư chính thức đóng máy, cũng là ngày Tiền Bối nhận được hàng chuyển phát của anh.
Tiền Bối ôm gói chuyển phát, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đáp lễ làm gì không biết, giống như mình đòi quà người ta vậy…” Ngoài miệng thì nói như vậy nhưng mặt cậu lại cười trong vô thức, nụ cười đó giống như màu ngọc lục bảo chói sáng trên tảng băng đã tan chảy, trông vô cùng bắt mắt.
Tiền Bối đem gói hàng về ký túc xá, thấy bạn bè cùng phòng không có ở đây nên hào hứng mở ra xem ngay.
Quà đáp lễ của Vưu Diệc Tư khá nhẹ và mỏng, nhưng việc này hoàn toàn không ảnh hưởng đến tâm trạng mong chờ của Tiền Bối tí nào, lúc Tiền Bối mò được vật trong gói hàng đầy xốp, cậu vươn tay kéo ra thì rào một tiếng, một bức thư theo đống xốp rơi ra ngoài.
Tiền Bối nhặt lên xem, chỉ thấy trên đó viết một dòng chữ:
Anh muốn gặp em, em sẽ đến chứ? — Vưu Diệc Tư.Chỉ một câu nói đơn giản nhưng lại khiến cho trái tim của Tiền Bối đập loạn, lại nhìn món đồ vừa lấy ra từ trong gói hàng, không ngờ lại là… Vé tham gia sự kiện quảng bá phim truyền hình ‘Bình thường không tầm thường’!
… Anh ấy muốn gặp cậu? Tiền Bối không thể ngừng cười được, trùng hợp quá, cậu cũng rất muốn gặp anh, rất rất muốn.
Tiếp đó, Tiền Bối bắt đầu đếm ngày chờ đợi. Một ngày, hai ngày, ba ngày… Đoàn làm phim ‘Bình thường không tầm thường’ cuối cùng cũng đã hoàn thành phần hậu kỳ, gửi đến đài truyền hình để xét duyệt, và ngày công chiếu phim mà cậu mong chờ từ lâu cuối cũng cũng đã đến!
Vì lần gặp mặt này mà Tiền Bối đã lựa chọn trang phục từ rất sớm, địa điểm tổ chức sự kiện ngay tại thành phố của cậu nên Tiền Bối đến cực sớm và đứng chờ trước cửa thật lâu. Lúc xếp hàng vào chỗ ngồi, Tiền Bối phát hiện vị trí của cậu có tầm nhìn tốt đến bất ngờ, cậu vô thức mím môi nhưng khóe miệng lại cong lên, anh chăm sóc cậu tốt quá đi!
Rất nhanh, đoàn diễn viên chính phụ lần lượt đến hội trường, Tiền Bối dán chặt mắt vào Vưu Diệc Tư và chưa từng rời đi lần nào. Bình thường khi trò chuyện với Vưu Diệc Tư, Tiền Bối luôn cảm thấy anh rất bình dị và gần gũi, không có phong phạm kiểu cách của người nổi tiếng. Nào ngờ khi xuất hiện trong một sự kiện lớn và long trọng thế này, Vưu Diệc Tư như có hào quang phát ra tứ phía, thần thái trang nghiêm chững chạc, cử chỉ cũng vô cùng tao nhã nhưng bắt mắt không thôi, có mấy minh tinh hạng A đứng đó cũng không thể che được hào quang rực rỡ của anh.
Tiền Bối lần đầu tiên tham gia sự kiện thế này nên cũng không biết sẽ có nội dung hoạt động gì, cậu chỉ lo nhìn Vưu Diệc Tư, thỉnh thoảng Vưu Diệc Tư sẽ đưa mắt nhìn cậu, cậu liền dùng đôi mắt sáng long lanh nhìn lại, trong lòng vui vẻ rạo rực không thôi, cứ như đang chơi trò chơi gì đó rất thú vị.
Sự kiện nhanh chóng kết thúc, Tiền Bối lưu luyến không nỡ đứng dậy, lúc chuẩn bị đi theo dòng người ra khỏi sảnh thì đột nhiên cổ tay bị một bàn tay khác nắm lấy. Tiền Bối giật mình ngẩng đầu thì thấy một người con trai đeo khẩu trang đang nhìn cậu, trong đôi mắt như có những vì sao lấp lánh.
Vưu Diệc Tư là người làm việc rất có nề nếp và quy củ, cũng hiếm khi có những hành vi khác thường như thế này. Lúc nãy anh vừa xuống sân khấu là thay quần áo ngay, sau đó chạy xuống khán đài chụp cậu fan nhỏ của mình lại.
“Đi theo anh.”
Vưu Diệc Tư nói dối bảo Tiền Bối là staff của công ty mình, nhờ đó qua được vòng kiểm tra bảo an, dẫn người vào phòng nghỉ sau sân khấu của mình.
Trong phòng nghỉ yên ắng không một bóng người, Vưu Diệc Tư tháo khẩu trang xuống, cười dịu dàng nhìn Tiền Bối, khẽ gọi: “Bối Bối.”
Một tiếng ‘Bối Bối’ của Vưu Diệc Tư cứ như mở được công tắc thần bí nào đó trên người Tiền Bối, não cậu quay cuồng, cậu vô thức đáp lại: “Anh ơi!” một cách thật to, thật vang dội, giống như mỗi ngày đều phải gọi một lần như vậy.
Tiền Bối gọi xong mới phản ứng lại được là cậu đang đứng trực diện với idol, còn gọi thần tượng là “Anh ơi” nữa… Một nỗi xấu hổ khó giải thích được cứ bùng cháy trong lòng cậu. Lúc Tiền Bối xấu hổ cậu không đỏ mặt, mà tất cả sức nóng đều tập trung ở vành tai, nên vào giây phút này, tai của cậu đỏ đến mức chảy máu.
Lần đầu Vưu Diệc Tư thấy cậu ở chỗ ngồi cũng rất kinh ngạc, cậu thiếu niên mặc một chiếc áo sơ mi gọn gẽ cùng với chiếc quần tây đen, dáng người thon gầy, mặt mũi sáng sủa. Nhưng điều hấp dẫn người ta nhất chính là đôi mắt và khí chất của cậu, lạnh lùng trong trẻo như tuyết, thậm chí nhìn có phần kiêu ngạo khó gần… Thì ra Bối Bối trông như thế này? Anh nghĩ, chuyện này quả thật có hơi ngoài sức tưởng tượng của anh.
Nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng lấp lánh của thiếu niên và nghe được giọng nói êm ái của cậu, Vưu Diệc Tư mới xác nhận đây thật sự là Bối Bối của anh, một Bối Bối còn đáng yêu hơn những gì anh đã tưởng tượng.
Quen nhau mấy tháng, bọn họ cuối cùng cũng đã gặp nhau trong hiện thực.
.:.
Note: Dưới chương này tác giả có nói vài dòng, đại ý là độc giả thắc mắc vì sao tiến triển quá nhanh. Tác giả nói vì số chương có hạn nên dùng time skip, và dùng chất xúc tác cho hai người là tranh đam mỹ, khiến Vưu Diệc Tư nhận ra hai nam cũng có thể, và anh với Tiền Bối cũng có thể (vì trước đó anh đã có cảm tình với Tiền Bối sẵn rồi). Từ đó bắt đầu một giai đoạn mới, giai đoạn này thúc đẩy quá trình tâm lý của Vưu Diệc Tư, khiến anh càng lúc càng muốn kéo Tiền Bối lại gần nên mới hẹn cậu gặp mặt.
[1] Kệ bogu