Sẩm tối Vệ Ninh mới xuống lầu mang đồ ăn về phòng, bà Vệ tóm lấy anh hỏi: "Lúc trước quá nhanh, bây giờ quá chậm!"

Vệ Ninh đau đầu: "Mẹ nghĩ nhiều quá ạ."

Tiếng Chu Ngọc vang vọng trên lầu: "Lão Vệ ơi, cơm đâu? Đói chết em rồi, anh chậm quá!"

"Con đi mau." Bà Vệ lập tức thả Vệ Ninh.

Vệ Ninh sải bước lên lầu, đưa bữa tối cho Chu Ngọc. Anh đặt chiếc bàn nhỏ trên giường, để đồ ăn lên đó. Chu Ngọc vận động cả ngày, mệt đến độ vùi đầu ăn ngấu nghiến. Vệ Ninh ngồi cạnh cài nút áo cho cậu, che đi những dấu hoa mai trên cổ.

Chu Ngọc ngốn đến nỗi phồng má, nói năng không rõ: "Em còn muốn ăn đùi gà, sườn heo với bò xào cơ." Tuy đói bụng ăn gì cũng ngon, nhưng thức ăn lỏng và rau xanh không đủ thỏa mãn cậu.

Vệ Ninh nói: "Chờ qua kỳ kết hợp, em muốn ăn gì cứ bảo chị Trương làm."

Chu Ngọc: "Muốn ăn ngay bây giờ cơ."

Vệ Ninh: "Bây giờ không được."

Chu Ngọc nhìn Vệ Ninh kiểu "anh thiệt hà khắc". Thấy anh không dao động, cậu sấn tới làm nũng: "Anh Ninh ơi, anh mần người ta vật vã như vậy, chẳng lẽ không cho người ta miếng thịt nào sao?"

Vệ Ninh hoàn toàn làm lơ Chu Ngọc, mặt không đổi sắc, kiên quyết nói: "Không được."

Chu Ngọc trở mặt lạnh lùng: "Móe nó, ông đây ăn miếng thịt mà phải nhìn mặt anh hả? Lát nữa em đi nhờ chị Trương." Chờ cậu có sức xuống giường sẽ đi ngay!

Vệ Ninh nói: "Cả nhà đều biết trong tuần này em chỉ được ăn món nước."

Chu Ngọc: "... Đậu!"

Vệ Ninh thấy ai đó mất vui, anh nhíu mày nghĩ ngợi: "Ngoan nhé?"

Chu Ngọc: "... Ọe!"

Vệ Ninh hết cách: "Ăn no chưa? Anh lấy thêm cho em."

Chu Ngọc đuổi anh ra ngoài: "No rồi no rồi, anh lo ăn đi." Không có thịt, ăn cơm chẳng ngon. Cậu quyết định để dành bụng, buổi tối lén xuống lầu tìm thịt.

Hôm nay Vệ Ninh mệt mỏi quá sức, nghe Chu Ngọc nói vậy, anh lập tức xuống lầu ăn tối. Ngồi bên bàn cơm, anh nghe bà Vệ và chị Trương trò chuyện, họ nói là đọc được vài bài như này trong nhóm bạn bè WeChat –

《 Ghê vãi! Omega đến kỳ quá phóng túng, chơi đến nỗi gãy xương hông luôn! 》

《 Dạo này Alpha bị sao vậy?! 》

《 Còn trẻ không để ý, về già mới hối hận, tuyệt đối phải nhớ vết xe đổ AO này! 》

Vệ Ninh buông bát đũa: "Con ăn no rồi, về phòng trước ạ."

Bà Vệ nói: "Mẹ gửi mấy bài này cho con đọc nhé!"

Vệ Ninh bước nhanh hơn, bóng dáng anh chẳng khác nào chạy trối chết.

Buổi tối trước khi ngủ, Chu Ngọc lại đến kỳ. Vệ Ninh nhớ mấy bài viết mà mẹ gửi cho, vì vậy anh ra tay nhẹ hơn.

Chu Ngọc lẩm bẩm: "Hồi nãy ăn chưa no sao?" Bởi vì đối phương cứ cọ vào drap giường: "Ưm... không ổn rồi, em khó chịu quá."

Vệ Ninh đang thong thả thì đột ngột dừng lại -- già rồi hẵng tính chuyện già vậy -- thế là anh bắt đầu một đợt gió giật mưa giông.

=====

Chu Ngọc mở to mắt, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh. Tốt quá rồi, Vệ Ninh ngủ say như chết hơn cả Simon. Cậu xốc chăn lên, cầm di động chiếu sáng rồi cẩn thận bò xuống giường, rón ra rón rén đến cửa, sau đó mở cửa chuồn ra ngoài.

Vệ Ninh giả vờ ngủ nên mở mắt ngay. Anh đoán Chu Ngọc không ăn được thịt sẽ không chịu yên, nhưng cũng chưa chắc liệu cậu có ăn vụng không. Vì vậy anh lừa Chu Ngọc xem sao, nào ngờ cậu nhảy luôn vào bẫy.

Vệ Ninh ngồi dậy, nghe tiếng Chu Ngọc xuống lầu, anh suy nghĩ lát nữa bắt quả tang, mình nên xử lý cậu thế nào. Tối nay mới ứ ừ một lần, Chu Ngọc đã nũng nịu không muốn làm nữa. Bây giờ bị anh tóm được điểm yếu, xem ra có thể thử tư thế mới rồi.

Vệ Ninh thong thả xuống giường, chuẩn bị bắt quả tang thì thấy số tài liệu DVD còn để đó. Anh chán ghét nhíu mày, xem mấy bộ phim này khiến anh muộn mất tám năm. Nếu sớm biết mình chẳng những không chán ghét Chu Ngọc cởi đồ, hơn nữa còn... khụ khụ... Quan hệ giữa anh và cậu cũng không kém đến nỗi trao đổi cơ thể. Tuy hai người bị ép cưới, nhưng trước đó Vệ Ninh đã qua lại làm ăn với bên gia đình Chu Ngọc, hơn nữa cũng không chán ghét cậu, chỉ ghét mỗi chuyện ép duyên này thôi.

Vệ Ninh đang định mở cửa thì di động sáng lên. Mấy ngày nay vì muốn yên tâm ở nhà với Chu Ngọc nên anh tắt tiếng điện thoại, bây giờ có người gọi đến, màn hình di động lóe sáng trong bóng đêm. Anh định bỏ qua nhưng thấy số của thư ký, nghĩ ngợi một chốc rồi khép cửa phòng, nghe máy.

"Cậu nói đi."

Thư ký: "Sếp Vệ, muộn vầy còn quấy rầy sếp, tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi điều tra được chuyện vô cùng quan trọng. Hồ sơ chữa bệnh của phu nhân ghi lại rằng tám năm trước, cậu ấy mua mười bốn liều thuốc ức chế, ngày hôm sau đã dùng hết."

Vệ Ninh gật đầu, đây là chuyện rất quan trọng, tuy nhiên anh đã biết rồi. Nếu không chuẩn bị tâm lý trước, phỏng chừng bây giờ anh đã nhảy dựng.

"Em ấy mua bao giờ?" Vệ Ninh hỏi.

Thư ký đáp: "Ngày 14 tháng 7, sinh nhật cậu ấy." Sau đó cẩn thận nói: "Sếp Vệ, hôm ấy... sếp ở nơi khác, không có về nhà."

Ngày nọ tám năm về trước, Vệ Ninh không về nhà ngủ, vừa khéo Chu Ngọc đến kỳ kết hợp.

Thư ký nói: "Có lẽ hôm ấy là ngày phu nhân đến kỳ." Dùng mười bốn liều ức chế một lần để ép kỳ kết hợp dịu xuống, khó chịu biết bao... Thư ký nuốt vào mấy câu này.

Vệ Ninh bỗng chốc nói không nên lời, thư ký không dám nói câu nào, càng không dám cúp máy.

Lát sau Vệ Ninh hỏi: "Lúc đó tôi đang làm gì?"

"Lúc đó sếp vừa tốt nghiệp đại học, đi họp mặt bạn bè ạ."

Họp mặt bạn bè không thể nói là chuyện lớn, nhất là khi so sánh với kỳ kết hợp đầu đời của Omega mới hơn hai mươi tuổi.

Vệ Ninh không biết Chu Ngọc đã ôm tâm trạng thế nào để vượt qua ngày ấy.

Thư ký nói: "Sếp nhờ tôi điều tra xem phu nhân có gặp chuyện gì suy sụp hay không, tạm thời tôi không điều tra được, cứ cảm thấy..." Cậu ta hơi do dự: "... Phu nhân ở nhà được hai người bố yêu thương, cậu ấy có tài vẽ tranh, trên mạng được không ít fan hâm mộ, có sự nghiệp của riêng mình; chắc hẳn chuyện nghiêm trọng nhất từng xảy ra với cậu ấy là lần đến kỳ kết hợp đó."

Vệ Ninh thầm nghĩ đúng rồi, lý do Chu Ngọc tự tiêm mười bốn liều ức chế là vì anh. Đêm tân hôn anh nói với cậu như vậy, nửa tháng sau không về nhà ngủ khiến Chu Ngọc tổn thương quá nhiều. Chu Ngọc không tìm anh cãi cọ, cậu chỉ yên lặng chịu lặng, tám năm kế tiếp không hề đến kỳ.

Vệ Ninh cảm thấy nghẹn ngào. Chu Ngọc kiêu ngạo hồi đổi cơ thể, Chu Ngọc đến kỳ đỏ hết cả người, nhỏ giọng xin tha, Chu Ngọc ăn vụng nửa đêm... Omega nhà anh trông hồn nhiên láu táu, to gan lớn mật, vô tư thoải mái như vậy, nhưng bên trong lại ẩn chứa trái tim kiêu ngạo nhỏ bé, nhạy cảm đến cùng cực.

Thư ký cảm nhận đầu dây bên kia khác thường, cậu ta không đành lòng: "Sếp Vệ, thật ra anh có thể bù đắp mà, dù sao phu nhân đối với sếp -- tôi gửi sếp xem nhé."

Vệ Ninh bỏ điện thoại xuống, chờ một lát thì thấy thư ký gửi "Tuyển tập tác phẩm của N Thần". Anh mở tệp ra, chưa kịp xem thì lại nhận WeChat từ thư ký: "Sếp à, bút danh của phu nhân là Ninh Ngọc, sếp hiểu chứ..."

Vệ Ninh nhìn bút danh ấy mà cảm giác tim mình trúng đòn, anh lặng người xem kỹ "Tuyển tập tác phẩm", phát hiện nó được chia thành hai giai đoạn, trước năm 2011 và sau năm 2011. Giai đoạn trước, tác phẩm của N Thần rất có hồn, ấm áp rạng rỡ, vẽ cảnh nhân gian muôn màu ngập tràn tình yêu và khát vọng sống. Giai đoạn sau, phong cách đặc biệt của người thiếu niên biến mất, thay vào đó là sự tưởng tượng ngày càng điên cuồng diễm lệ, tranh vẽ vô cùng cởi mở tự nhiên nhưng mơ hồ có cảm giác ghét bỏ thói đời.

Vệ Ninh không nhịn được mà tìm hiểu bút danh Ninh Ngọc, muốn xem vài chuyên gia bình luận, xem thử có đúng như mình nghĩ không. Baidu cho anh kết quả tìm kiếm đầu tiên là một bài đăng trên diễn đàn nọ với chủ đề "Mấy kẻ nói N Thần chỉ biết vẽ tranh chứ tranh không có hồn, mau mau đến xem hồi người ta ra mắt này, móe nó vậy mà cứ gáy cho to", phần sau chủ đề không khiến Vệ Ninh khó chịu, nhưng thấy họ bàn đến chuyện tình cảm của N Thần, anh lập tức ấn vào.

Chủ thớt 01:10 31-08-2019

Mấy kẻ nói N Thần chỉ biết vẽ tranh chứ tranh không có hồn, mau mau đến xem hồi người ta ra mắt này, móe nó vậy mà bảo không có hồn? [Hình ảnh] [Hình ảnh] [Hình ảnh]

Vệ Ninh nhìn bức tranh đầu tiên, anh không thấy nó trong "Tuyển tập tác phẩm của N Thần", vì vậy đành lưu hình trước sau đó xem tiếp. Tranh này chỉ vẽ một người, chàng trai men lì ngồi một mình trên ghế sofa, hơi thở bá đạo của A ập vào mắt người xem, đôi mắt anh chàng vô cùng dịu dàng, cánh tay khẽ giơ lên như muốn đón người thương ngồi vào lòng mình.

Tôi siêu A 01:11 31-08-2019

Chưa từng thấy bức tranh đầu, Alpha này đã va vào mắt tôi, đây là boss A bá đạo kiểu gì thế này, Omega nhìn mà nhũn hết cả chân. Khó nhất là kỹ thuật vẽ tranh và tình cảm phong phú bổ trợ lẫn nhau, nụ cười như có như không khiến người ta khó lòng nắm bắt, tuyệt đối không phải bóng đổ với ánh sáng thôi đâu, có thể thấy người họa sĩ đã dồn mọi tâm huyết và sự chân thành rồi lại kìm nén tình cảm vào đó. Awsl! (Chết mất thôi), chỉ biết nói không hổ là N Thần, dù là tác phẩm non nớt thời trẻ, vậy mà mọi thứ đều thể hiện trên tranh hết cả. Khỏi nói chân tôi nhũn thế nào...

Không ôn bài nữa sẽ tự vận 01:15 31-08-2019

Quỳ gối cầu xin N Thần vẽ người như vậy nữa đi! Tuy bây giờ rất thích tranh minh họa, cuốn nào cũng mua hết nhưng Beta với Omega cũng muốn có một bức, quỳ xuống cầu N Thần ban ơn mưa móc, sáu giới tính đều có một tranh như vậy, à không, một quyển luôn.

Phong Dương Tỏa Liễu 01:16 31-08-2019

Ước mong một ngày nào đó tôi kiếm đủ tiền mời N Thần vẽ cho tôi một bức CP giống vậy.

Không ôn bài nữa sẽ tự vận 01:17 31-08-2019

Lầu trên dám nghĩ vậy luôn, có biết một bức tranh của N Thần đáng giá bao nhiêu tiền không?

Còn lầu 1 trên kia nữa, không phải mi là A sao? Nhũn chân khỉ gió...

Vệ Ninh thấy dưới bài đăng toàn ca ngợi N Thần, không thể thu hoạch thêm tin tức hữu dụng nên anh tắt đi, mở album trên di động, quan sát kĩ người trong bức tranh kia.

Nói như nào nhỉ? Không phải anh tự luyến, người trong tranh này rất giống anh hồi hai mươi tuổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play