“Ngươi đang nghĩ bậy gì vậy..”Nữ Nhân nhìn thấy Phương Hoa mặt biến sắc liên tục, liền biết Nữ nhân này nghĩ lung tung.
“Là Thuộc hạ không đúng..”
“Y phục đó,đem gói lại..Cất kỹ vào, để còn trả lại cho tên trộm..”
“Gì ạ..Vâng, Thuộc hạ làm ngay..” Phương Hoa nhìn thấy tiểu thư cười có chút âm hiểm, đáng sợ hảo đáng sợ.
“Tiểu thư, đã triệu tập xong.Chỉ là..”Tiêu Nguyệt triệu tập mọi Người xong liền trở vào báo cáo.
“Chỉ là sao..” Nữ nhân lúc này đây nhàn nhã thưởng trà, từng cái nhất tay cũng thể hiện lên sự cao quý, còn có uy áp..
“Chỉ là, có hai Người đã rời khỏi đây sáng sớm…vì vậy..Ta sẽ lập tức cho Người đuổi theo.”
“Không cần..”Nữ nhân biết chắc Nữ nhân kia chẳng dám ở lại lâu, nhưng cũng
phần nào chứng minh Nàng Ta là vào nhầm phòng. Lúc này Nữ nhân mới nhớ
đến đêm qua, Nàng Ta đêm qua có vẻ như là bị thương hay bị trúng độc.
Nếu không với năng lực có thể dễ dàng vào phòng Nàng, thì võ công chắc
hẳn không tầm thường.Nhưng đêm qua Nàng ta chỉ toàn né tránh. Lại còn
dùng chút công lực cuối cùng điểm huyệt Nàng, còn có cả đêm..Nghỉ đến
đêm qua Nữ nhân lại dâng lên cảm giác kì lạ.
“Phương Hoa, Ngươi dựa theo những gì Tiểu nhị, cùng những ai thấy hai người đó,lập tức phát họa lạ.”
“Thuộc Hạ tuân lệnh.”
“Ta đã biết bọn Người đó không phải tốt lành, lại còn dám trộm y phục Tiểu
Thư.Đúng là to gan, Phương Hoa cô nương, Ta nhớ kĩ mặt tên đó..Ta sẽ tả
lại Hắn, không sai một chi tiết.” Tống Hoài Phong trong lòng đắc ý,hôm
qua Hắn bị xem thường, hôm nay Hắn phải trả đũa, còn có phải khiến hai
tên đó ngũ mã phanh thây.
“Tống Phó Tướng, Ngươi là đang diễn tả quỷ hay sao..Ngươi xem, Ngươi diễn tả
mũi mắt, chẳng khác nào gắng của động vật vào.” Phương Hoa khó chịu nhìn Tống Hoài Phong. Nàng là làm nhiệm vụ của Tiểu Thư giao, lại xem cái
tên này muốn trả thù riêng.
“Ta diễn tả cho..”Lộ Kiếm Phong lên tiếng.
“Hảo…Lộ Tướng Quân, Ta tin tưởng vào cách nhìn của Ngươi hơn.”
“Tiểu thư, đã xong..” Phương Hoa đưa bức họa cho Nữ Nhân.
“Nam nhân này, còn có Người che mặt..Bọn thuộc hạ đã hỏi rõ. Bọn họ là Chủ
tớ, còn có vị công tử này luôn che mạn vì vậy mà chỉ có thể phác họa mặt của tên thuộc hạ đi theo.” Tiêu Nguyệt nói lại những gì nghe được.
“Tiểu thư, có cần dựa theo bức họa tìm Người không. Nhìn tên đại hán này cũng không khó nhận dạng đâu.” Phương Hoa nghĩ nghĩ, nếu thật sự muốn tìm
hai Người này cũng không khó, nhất là tên đại hán này, dung mạo quá nổi
bật.
“Không
cần..Lên đường thôi.” Nữ Nhân nhìn tranh thì đã rõ, hai Người là đều cải trang, chỉ sợ dựa theo tranh này tìm chắc chắn chẳng tìm ra. Nàng cũng
không vội cho Người tra, vì Nàng nghĩ sớm muộn cũng gặp lại.. Nữ Nhân,
Nàng đã biết rõ mặt, sợ gì không tìm được.
“Vâng..” Tiêu Nguyệt cùng Phương Hoa nhìn Chủ tử ánh mắt cong cong, rõ ràng là
đang cười, nhưng là cảm thấy dự cảm không tốt. Mà kẻ nào xui xẻo thì
không rõ..
“Thiếu gia..Người cảm thấy đã khỏe hơn sao..” A Hán đánh mã xa, nhưng là lo lắng Hoài Ân.
“Ta không sao, có vẻ như mê dược này cũng đã giảm phần nào..Chỉ là.” Chỉ là loại dược này lại ảnh hưởng đến tầm nhìn, Hoài Ân chính là lo lắng mắt
gặp chuyện.
“Thiếu gia, không ấy chúng Ta trở về Dược Thiên Sư, để Tạ Dĩ Dĩ xem..”
“Không cần…Chúng Ta có chuyện quan trọng hơn..”
“Nhưng…Tiểu Hắc trở về rồi.” A Hán nghe tiếng kêu của Tiểu Hắc, nhưng là phía sau
lại nghe tiếng mã đang đến gần. A Hán phòng bị..
“Uy….”
“Đông Tử, sao lại là Ngươi.” A Hán nhìn tên tiểu tử đầu tóc rối bồi, mắt thì
đóng bụi bẩn đen kịch, nhưng vẫn nhận ra được là Đông Tử.
“Chủ..chủ tử…Ta đem giải dược..đến.” Đông Tử cả một đêm đều phi mã không ngừng
nghĩ. Mục đích là muốn nhanh chóng đem giải dược đến.
“Ngươi..đã biết.” A Hán có chút ngạc nhiên, không nghĩ Tạ Dĩ Dĩ lại nói hết cùng Đông Tử.
“Là..Ta lúc trước không hiểu chuyện, là Ta có lỗi, nhưng là Ngươi cũng không
nói là Chủ tử, nên Ta xem như tội không nặng đi.” Đông Tử được Tạ Dĩ Dĩ
nói Hắn biết, vì vậy mà lần này Hắn đến cốt để chuộc lỗi.
“Ta đúng là có nóng giận Ngươi thật, nhưng nhìn Tiểu Tử ngươi biểu hiện
cũng không tồi. Nhanh chóng tiến vào đi.” A Hán dừng mã xa, để Đông Tử
bước vào.
“Hảo..”Đông Tử giao mã lại cho A Hán, tiến vào bên trong mã xa.
“Chủ tử..Ta, giúp Người xem xem..” Đông Tử có chút run rẩy, Người trước mặt
Người lâu nay Hắn hi vọng được một lần diện kiến. Nhưng không nghĩ đến
lần đầu gặp mặt Hắn đã làm tự làm mất mặt chính bản thân. Còn có suýt
đắc tội Người..
“Ta không có ăn thịt Ngươi..Tay Ngươi run như vậy thì sao có thể bắt mạch..”
“Ta…Chủ tử..Ta xem xem..” Đông Tử xem mạch tượng, Hắn từ run sợ đến xấu hổ đỏ
mặt. Hắn quên mất Chủ tử so về y thuật chỉ sau Sư phụ Hắn.
“Thế nào…” Hoài Ân cũng không phải không kiên nhẫn, Nàng có thể tự bắt lấy
mạch tượng bản thân, cũng biết rõ bệnh tình thế nào. Chỉ là nhìn thấy
đứa trẻ này một đường đến, cũng là không nỡ để thất vọng.
“Chủ Tử..Ta lại hồ đồ rồi…”
“Không gì..Xem như thử tài nghệ Ngươi, học tập ở Tạ Dĩ Dĩ thế nào?”.
“Vâng..Vậy Ta xin được nói..Chủ tử, Người không trúng độc, từ triệu chứng Người
gửi cho Sư phụ, loại dược Người trúng phải là Uyển Nhuyễn Hương, nó so
với mê hương tuy tác dụng chậm, nhưng là hiệu quả lâu dài. Nếu bị ngấm
phải số lượng lớn thì làm cho thân thể yếu đi, còn có mắt có phần mờ đi. Tùy vào số lượng mà có thể suy đoán số ngày mới hết tác dụng Uyên
Nhuyễn Hương. Ta quan sát ánh mắt, cũng mạch tượng, Chủ Tử trúng phải số lượng không nhỏ, vì vậy mà thân thể nhược.”
“Vậy có giải dược..”
“Sư Phụ có đưa đan dược, uống vào thì có thể hồi phục thân thể, chỉ là mắt
chí ít lâu hơn một ngày mới hồi phục hoàn toàn.” Vừa nói, Đông Tử vừa
lấy ra giải dược, đưa cho Hoài Ân.