Nhược Yên đau lòng định quay đầu đi, lại nhìn
thấy bức họa Hoài Ân vừa hoàn thành. Nàng liền đến kháng, Người trong
bức họa là Nàng.
“Tống Hoài Ân, Người nói Ngươi không có tình cảm gì với Ta.Vậy sao lại còn
Họa Ta..Ân, Ta không sợ cũng không phân biệt thân phận. Mọi chuyện chỉ
cần cùng nhau đối mặt thì chẳng phải rất tốt sao. Đừng tự dối nhau nữa
được không.”
“Quận chúa, Nàng nghĩ nhiều.. Ta chỉ xem Nàng là Bằng hữu.Lúc trước là vậy, bây giờ vẫn thế.”
“Hảo lắm..Tống Hoài Ân, Ta từ nay không muốn nhìn thấy Ngươi nữa..” Lâm Nhược Yên xé đi bức họa, liền chạy khỏi thư phòng.
A Hán thấy chuyện không ổn liền tiến vào bên trong. Nhìn thấy Hoài Ân
nhặt từng mảnh của bức họa bị xe nát. Đây là bức họa Thiếu gia đã dùng
không ích thời gian để họa. Dụng tâm biết bao..Mà Người trong hình là
Quận chúa..rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.
Xin lỗi Nàng Yên nhi,Ta chỉ có thể đóng vai người làm tổn thương Nàng. Đau
ngắn hơn đau dài, Nàng biết Ta thân phận lại hận Ta thấu xương, Nàng đau Ta cũng đau.
"Ha...ha." Hoài Ân cười nhưng nước mắt không cũng là rơi mặn đắng môi.Nàng căn bản không hề muốn tổn thương Nhược Yên, chỉ có Thiên biết lòng Nàng như bị
đao cắt vạn mảnh. Nhìn thấy Nhược Yên rời đi, Nàng rất muốn đuổi
theo..Nhưng lý trí nói với Nàng không thể để Nàng ấy có hi vọng, không
để Nàng ây tiếp tục lún sâu.
Lâm Nhược Yên trở về phủ liền nhốt mình trong phòng. Ai cũng không muốn
gặp.Lâm Thân Vương cùng Đào nhi đứng bên ngoài nói thế nào thì bên trong phòng cũng chẳng có tiếng trả lời. Thứ âm thanah phát ra chỉ là tiếng
nức nở.
“Rốt cuộc là có chuyện gì..” Lâm Thân Vương nhìn Đào Nhi nghiêm mặt.
“Nô tỳ không biết..Tiểu thư đi gặp Tứ công tử, hai Người nói chuyện riêng.
Chỉ một lúc thì thấy Tiểu Thư như thế đau lòng chạy đi.”
“Nếu như vậy cũng tốt..” Lâm Thân Vương cảm thấy như thế lại rất hảo, vì rõ
ràng Hắn không hề thích cũng như cảm thấy Tống Hoài Ân không xứng với
Nhược Yên.
“Vương gia..Tiểu Thư phải làm sao..”
“Cứ mặc cho Yên nhi khóc..Khóc xong rồi sẽ hết.” Lâm Thân Vương tâm trạng nặng nề trở về.
“Thật sự sẽ ổn sao..” Đào nhi thì lại cảm thấy vô cùng không ổn. Tiểu Thư có
thể thấy trước nay lãnh đạm, từ nhỏ đến lớn ngoài việc Vương phi qua đời thì đó cũng là lần đầu Đào Nhi thấy tiểu thư rơi lệ. Còn Tứ Công tử
này, lại có thể làm Tiểu Thư khóc tê tâm liệt phế, chỉ sợ Tình đã nặng…
Nhược Yên ngồi thu mình vào một góc, Nàng nước mắt ướt đẫm cả y phục.Tay nàng ghị lấy chặt lấy tim, từng lời từng lời Hoài Ân như lặp lại trong đầu
Nàng. Làm Nàng không thở nổi... Rõ ràng là trong tâm Hắn có Nàng, sao
chỉ có thể làm bằng hữu, sao có thể "Bằng hữu sao?”. Nàng làm không
được…
Qua ba
ngày, Nhược Yên đã dừng khóc, nhưng chẳng nói chẳng cười. Đến ăn cũng
chẳng thèm. Lâm Thân Vương lúc này không thể ngồi yên được nữa. Liền
nhanh chóng tiến đến phủ Tống gia.
“Chuẩn bị mã xa…đưa vệ binh theo..”
“Vâng..”
Nói đến Tống gia, Hôm Lâm Thân Vương đến, rồi lại vội vã đi. Tống Chấn
Xương căn bản không biết xử trí Hoài Ân thế nào. Cũng chỉ đành để im mọi chuyện, biệt viện nhờ vậy cũng không có ai tới làm phiền cũng như canh
giữ..
Hoài Ân
mấy hôm nay cũng chẳng hơn chẳng kém, dùng rượu để giải tỏa tâm trạng,
nhưng rượu vào sầu càng sầu, càng uống lại càng tỉnh táo.
“Thiếu Gia, Người sao lại tự làm khổ chính mình..” A Hán cảm thấy rõ ràng là
cả hai lưỡng tình tương duyệt. Nhưng sao phải đi đến bước này.
“A Hán, Huynh không hiểu đâu. Ta chính là muốn tốt cho Nàng ấy. Ta căn bản không..”
“Tốt sao..Tên tiểu tử nhà Ngươi còn dám nói tốt. Ta đánh cho Ngươi biết thế
nào là lễ độ. Bổn Vương tuyệt không để yên cho kẻ ức hiếp nữ nhi của Bổn Vương.”
Lâm
Thân Vương hùng hổ tiến vào Phủ Tống gia, không quan tâm đến Tống gia
thái độ. Liền nhanh chóng vào biệt viện tìm Hoài Ân. Đúng lúc nghe Hoài
Ân nói, liền tức giận không thôi. Một đấm lại một đấm vào Người..Hoài Ân rượu vào đều nôn ra hết.
“Hự..hự..”
“Ngài đánh hay lắm..Ta đúng là đáng chết..”
“Ngươi..”
“Thiếu gia..”A Hán thấy vậy liền định ngăn cản, nhưng lại nhìn thấy Hoài Ân lắc đầu, chỉ có thể thu lại.
“Ngươi tỉnh cho Ta…Ngươi căn bản không xứng với Bảo bối nhi của Ta, nhưng là
Ta đã nhượng bộ. Vậy mà Người không biết tốt xấu, hôm nay Ta bắt Ngươi
đến nói rõ ràng. Nếu Ngươi không làm cho Yên nhi bình phục trở lại, thì
cái mạng của Ngươi đừng hòng bảo toàn…Đi…” Lâm Thân Vương nắm lấy y phục Hoài Ân lôi đi.
Tống Chấn Xương nhìn thấy Lâm Thân Vương giận đến đỏ mặt, cũng chẳng giám hó hé đến. Chỉ đứng im lặng nhìn. Hắn lúc này nếu thật sự ra mặt chỉ sợ cả Tống phủ này không yên ổn..Dù sao phế đi hay mất đi một nhi tử vô dụng
cũng chẳng sao. Quan trọng là không thể để mất lòng Vương gia.
" Đáng đời, dám có ý với cả Quận Chúa,Tứ đệ xem ra đệ sẽ khó sống lắm đấy". Tống Hồng Tú thấy rất hả hê.