Mẫu thân mất đi, Hoài Ân chẳng khác nào cô nhi,
lúc Tống Chấn Xương trở về mới hay tin được Lâm Tú Hoa mất vì bệnh, Hắn
không khỏi đau lòng nhưng Hoài Ân nhìn ra được là Hắn chỉ ái náy một
chốc rồi cũng nhanh quên.
Ngày tháng trong phủ khổ cực Hoài Ân đều trãi qua, Hoài Ân đã hứa với mẫu
thân là sẽ cố gắng sống thay phần người,vì vậy màHoài Ân cắn răn chịu
đựng, chỉ mong sao ngày tháng nhanh trôi để có thể tự tạo thế lực cho
bản thân. chỉ mới bốn tuổi bọn họ đã bắt Hoài Ân làm việc gánh nước, chẻ cũi, chỉ nữa năm mà Hoài Ân đã gầy nhôm ,thân người lúc nào cũng lấm
lem bùn đất. bản thân Hoài Ân biết rõ nếu không thoát khỏi Phủ tướng
quân không chừng một ngày không xa sẽ bị hạ độc thủ.
Cũng là lúc này có Vô Đạo Chân Nhân đến phủ, Hoài Ân biết đã đến lúc có cơ
hội rời khỏi phủ, Nàng chính là tìm cách được đi theo Vô Đạo Chân Nhân.
"Ngươi là tiểu Hoài Ân. nguyện đi theo ta ." Vô Đạo Chân Nhân nhìn đứa bé mới
bốn tuổi hơn nhưng gầy còm, tay nhẹ vuốt đầu Hoài Ân từ ái cười.
Hoài ân nhìn Vô Đạo Chân Nhân rất giống Gia gia, trong lòng không khỏi dâng
lên cảm giác quen thuộc, nước mắt không tự giác chảy xuống. Vô Đạo Chân
Nhân nhẹ xoa đi nước mắt Hoài Ân, trong lòng không khỏi vì đứa nhỏ này
mà đau." Ta đã nói với Tướng quân cho Ngươi cùng Ta đi,từ nay không cần
phải lo sợ nữa, Ngươi nguyện ý nhận Ta làm thầy."
"Nguyện ý..Ta Nguyện ý ..đồ nhi tham kiến sư phụ." Hoài Ân không ngừng gật đầu, quỳ xuống lạy ba lạy.
“Đồ nhi Ngoan..”
" Rồi sẽ có một ngày ta trở lại đòi lại công bình cho mẫu thân".Hoài Ân bước ra khỏi phủ tướng quân trong lòng âm thầm thề.
Rời khỏi nơi tối tăm đó, Hoài Ân cùng Vô Đạo Chân Nhân đi về phía Bắc, nơi
đó là nơi Hàn băng lạnh lẽo, cũng là nơi mà Vô Đạo Chân Nhân ngụ, nhìn
băng tuyết trắng xóa, tuy là cái lạnh thấu xương, nhưng cái lạnh đó cũng không thể nào bằng cái lạnh tận tâm của Hoài Ân.
"Ân nhi đến đây."
"Sư phụ." Hoài Ân đến Hàn Băng Cung đã được một năm hơn, nơi đây ngoại trừ Vô Đạo Chân Nhân và Hoài Ân thì chẳng còn bất kì ai.
“Ân nhi ngươi đã đến đây một năm hơn, trong vòng một năm này Sư phụ chỉ
giáo Ngươi cơ bản tâm pháp, Ngươi đã nắm vững hết?".Vô Đạo Chân Nhân cảm thấy rất hài lòng với đồ đệ duy nhất này, tuổi nhỏ nhưng đã trầm ổn rất nhiều,trí tuệ thì rất sáng, học đâu hiểu đấy.
"Ân nhi đã ghi khắc trong tâm tất cả." Hoài Ân trả lời bằng ánh mắt kiên định.
"Hôm nay sự phụ sẽ dạy Ngươi vận dụng tâm pháp.Ân nhi đây là động Vô Cực,
bên trong nước lạnh thấu xương, nhưng nếu ngươi chịu đựng được thì sẽ
giúp cho việc luyện công sao này càng trở nên thuận lợi, nội lực gia
tăng...Nhưng không phải muốn là có thể làm được, quan trọng là Ngươi
phải vận dụng tâm pháp, giải trừ tạp niệm, lạnh mà không lạnh.. có sợ
không”.Vô Đạo Chân Nhân dẫn Hoài Ân tiến đến động Hàn Băng Vô Đạo Chân
Nhân nhìn vào Hoài Ân đạo.
"Không sợ..Ân nhi nhất định sẽ không để sư phụ thất vọng".Trong lòng Hoài Ân
đã nghĩ rằng chính vì bản thân không mạnh mẽ nên để Mẫu thân bị người
hại, chỉ có cường đại mới có thể bảo vệ bản thân, không phụ kì vọng của
Mẫu thân, cùng sự dạy dỗ của Sư phụ.
"Hảo...Ngươi cứ ở đây ngâm băng tuyền, đợi qua ngày mai Ta sẽ đến xem Ngươi luyện
tập thế nào..."Vô Đạo Chân Nhân nói xong, liền xoay bước rời khỏi động
để lại một mình Hoài Ân.
Hoài Ân từ từ thoát đi y phục bước xuống Băng tuyền,trong lòng không ngừng
nghỉ, thật ra lúc Sư phụ nhận Hoài Ân đã biết Hoài Ân là nữ oa, người
đối với Hoài Ân vẫn là rất tốt, Hoài Ân rất biết ơn người.Tuy nóivõ công của Hàn Băng cung chỉ truyền nam không truyền nữ, nhưng Sư phụ đã cho
Hoài Ân một cơ hội, thì Hoài Ân nhất định sẽ chứng minh không chỉ có Nam nhân mới làm được..
Chân Hoài Ân chạm đến thủy băng,cảm nhận cái lạnh thấu xương,thủy như những
con dao cắt vào thân thể, tọa xuống Hoài Ân liền dụng tâm pháp sư phụ
dạy điều hòa chân khí, xoa dịu đi cái lạnh. Cứ thế Hoài Ân tĩnh tọa đến
sáng của hôm sau.
"Đúng là thần kì...tuy nói ngồi một đêm nhưng thân thể cảm thấy còn khỏe khoắn hơn."
"Hôm nay Ngươi cũng tiếp tục luyện ở đây, và hôm nay tuyệt không dùng tâm
pháp điều khí"Vô Đạo Chân Nhân bên ngoài động băng nói vọng vào.
"Sư phụ." Hoài Ân không hiểu nếu không dùng tâm pháp thì cái lạnh thật đáng sợ.
"Sở dĩ Ta không cho Ngươi dùng tâm pháp là muốn Ngươi tự bản thân chịu
đựng, tuy nói có tâm pháp bổ trợ nhưng ý chí mới là quan trọng.Sư phụ
muốn Ngươi phải học kiên cường lấy da thịt chi thân hòa cùng băng lãnh,
mọi thù hận trong tâm phải được băng tuyền rột rửa. Sở dĩ Sư phụ dạy
Ngươi tâm pháp áp dụng trước là muốn Ngươi biết được cái gì đã có sẵn
thì sẽ dễ dàng, nhưng đã có được nhưng lại không thể sử dụng được mới là thực khó nếu Ngươi vượt qua được bằng chính ý trí của bản thân đó mới
là.. "
"Đồ nhi đã hiểu".
Vô Đạo Chân Nhân rời khỏi, nhưng trong lòng cũng không ngừng lo lắng. Khi
con người đến cực hạn thì mới thể hiện rõ ý chí, còn Hoài Ân ý chí tuy
kiên cường, nhưng là dùng thù hận để cố găng. Vô Đạo Chân Nhân không hi
vọng Đệ Tử của Người bị tâm ma làm loạn, cả cuộc đời chỉ biết cường đại
để báo thù. Huống hồ Người đó lại là người cùng huyết thống, sao có thể
xuống tay..
Hoài Ân tiếp tục tọa xuống băng tuyền, nhưng lần này là chỉ tọa không có vận khí, cái lạnh nhập vào xương tủy,môi không ngừng rung rẩy, Hoài Ân cố
giữ cho bản thân tọa vững, nhưng là cái lạnh làm cho tâm trí mơ mơ màng
màng. Những hồi ức không ngừng ùa về từ lúc ở thế kỉ 21, đến lúc xuyên
đến đây. "Hận có thể xem nhẹ sao" cứ mỗi lần nghĩ đến từng việc đã qua
Hoài Ân không ngừng cảm giác cái lạnh xâm chiếm, muốn nuốt lấy cả tâm
khảm.
"Ân
nhi..Ân nhi" Hoài Ân mơ thấy Mẫu thân, Hoài Ân lại lần nữa được nằm
trong vòng tay người,đó là vòng tay duy nhất truyền cho Hoài Ân ấm áp từ lúc xuyên qua,tuy là hai người rất khổ cực, bị bọn người Đại phu nhân
hà hiếp nhưng cũng cảm thấy chỉ cần Mẫu tử bên nhau là đủ.Mẫu thân luôn
dành phần thức ăn ngon cho Hoài Ân, có lúc bọn họ chỉ cho có hai cái
bánh bao, nhưng mẫu thân đều nhường hết,nói là thiếu phu nhân và tứ
thiếu gia nhưng không có phụ thân ở gia thì bị ngược đãi không thua ăn
mày. Từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống hóa thành băng, Hoài Ân hiểu được mẫu thân chỉ muốn mình sống thật tốt, thù hận chỉ làm con người Ta mù quáng.
"Mẫu thân người yên tâm, Ân nhi sẽ không..nhưng Ân nhi sẽ không tha cho họ
nếu họ phạm Ân nhi trước...Mẫu thân đừng đi...Mẫu thân". Hoài Ân giật
mình tỉnh lại đã thấy mình nằm trong băng tuyền. Hoài Ân ngồi dậy tiếp
tục tọa, lúc này băng trong hồ đã không còn làm Hoài Ân cảm thấy lạnh
bởi vì đã tìm được đáp án cho bản thân, cũng như giải trừ Tâm ma trogn
lòng.
"Mẫu thân..Ân nhi sẽ sống thật tốt vì người.Ân nhi sẽ sống thật tốt, để bọn họ phải ngước nhìn ,Tâm như chỉ thủy là đây sao".
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT