Giữa đêm thanh, binh lính tấp nập bao vây lấy Thanh Hạc Lâu. Dẫn đầu là Tống Chân Xương, Tống Hoài Thài cũng tiến theo sau.
“Gọi Lâu chủ các ngươi ra..” Tống Chân Xương ra lệnh.
“ Có chuyện gì vậy quan gia, nơi Ta đây làm ăn chân chính, Người dẫn binh lính thế này..” Chưởng Quầy tiến đến.
“Không cần nói nhiều, bọn Ta nghi ngờ Thanh Hạc Lâu bắt cóc người, này có lệnh khám xét.”
“Tống Tướng Quân, Huyện lệnh đại nhân. Không phải các ngài không biết Thanh
Hạc Lâu trước giờ làm ăn chân chính. Nếu các vị không tin có thể lục
xét. Còn Lâu chủ của Ta hiện tại đã đi du ngoạn chưa về, ở đây Ta tạm
thay làm chủ.”
“Vậy thì làm phiền Chưởng quầy hợp Tác, Ta phải kiểm tra từng phòng..”
“Chuyện này, để Ta đi thông báo..”
“Chưởng Quầy ngươi là muốn thông báo gì…Không cần phức tạp như vậy, Mau cho
Người lục soát phía dưới, Còn số còn lại theo Ta lên lầu.”
Đào Nhi nghe ồn ào liền hồi tỉnh, lại thấy Lâm Nhược Yên hôn mê, liền hốt hoảng tiến đến lay dậy.
“Tiểu Thư người không sao chứ..”
“Đào Nhi..Ta cảm thấy nhức đầu, đầu hảo choáng..”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ta cũng không biết nữa..” Đạo nhi chỉ biết mình đột nhiên ngất đi, rồi sau đó không còn nhớ gì.
“Ta nhớ…” Lâm Nhược Yên trong lúc mê man cảm giác có người đến gần, Người
đó cho Nàng ngửi được mùi hương dịu nhẹ trên người người đó, cảm giác
rất an tâm, dù không thấy mặt.
“Tiểu Thư có thể nào chúng Ta bị bỏ mê dược..Tiểu Thư người không sao chứ..”
“Ta không sao..Hình như bên ngoài đang có chuyện gì, Đào nhi mau ra xem xem.”
“Vâng..”
Tống Chân Xương dẫn binh lính vào từng phòng lục xét, nhưng là không ngờ đến lại gặp ngay nữ nhi của hắn đang tằng tiệu với Nam Nhân.
“Tống Hồng Tú ngươi…mau mặc y phục, cút xuống đấy cho Ta”. Tống Chấn Xương
như muốn bóp cổ Nữ nhi không biết tiết tháo. Hắn chính là không còn mặt
mũi.
“Cha Ta…Á..Ngươi ngươi..” Tống Hồng Tú lúc này mới hoàn toàn hồi tỉnh,Nàng Ta nhìn Lưu Lê, chỉ có thể hét toán lên khóc nức nở.
Lúc này Huyện lão gia tiến đến nói nhỏ vào tai Tống Chấn Xương, càng làm
Hắn giận đến đỏ cả mặt, lập tức chạy qua phòng bên cạnh. Nhìn thấy Tống
Hoài Phong không những chưa tỉnh táo, mà lại còn tiếp tục làm chuyện bại hoại với Tú bà Hồng lâu. Tống Chấn Xương nét mặt già nua thêm mấy tuổi. Hắn không nghĩ tới trưởng tử lại bại hoại như vậy. Liền lấy thao nước
rửa chân tạt cho Hắn tỉnh.
“Nghịch tử..còn không mau tỉnh..”
“A…Cha.. Ta”. Tống Hoài Phong nhing thấy Tống Chấn Xương, Hắn hoảng hồn, lại
nhìn bản thần không mảnh vải che thân, còn có Tú bà của Hồng Lâu. Hắn
lúc này hiểu chuyện xảy ra chỉ biết nhanh chóng mặc lại y phục.
“Đem tất cả bọn chúng đưa về phủ..đúng là mất mặt cả gia..” Tống Chận Xương
nhanh chóng rời khỏi, nhưng lại nhớ ra chuyện tìm Quận chúa liền quay
lại, đã thấy Lâm Nhược Yên cùng Đào Nhi đứng nổi bật trong đám đông
nhìn.
Tống Chấn Xương làm một lễ chào, căn dặn một nhóm hộ vệ hộ Tống Lâm Nhược Yên trở về, sau đấy Hắn nhanh chóng rời khỏi.
“Tiểu Thư chuyện này là sao..” Đào Nhi ngờ nghệch chẳng hiểu chuyện gì.
“Chúng Ta đi thôi..”
“Tiểu thư..Vâng..”
Tướng Quân phủ giờ Dần cứ đã cứ như là ban ngày, cả phủ sáng đèn. Còn trong
thư phòng cứ như là công đường xử án. Tống Chân Xương thì ngồi trên ghế, ánh mắt dữ tợn nhìn hai đứa con bại hoại.
“Nói…Các Ngươi hôm nay đã làm ra chuyện tốt gì..mau nói..”
“Cha..Ta không biết gì cả..thật sự Ta.” Tống Hồng Tú không dám nhìn Tống Chấn Xương, chỉ biết quỳ sát đất khóc nức nở.
“Khóc khóc…Ngươi là Tiểu Thư khuê các lại làm ra chuyện bại hoại như vậy thì
làm sao…Ngươi làm Ta thật thất vọng.” Tống Chấn Xương vốn định cho Tống
Hồng Tú có thể có cơ hội trở thành phi tử của một trong những hoàng tử,
nhưng là chuyện hôm nay lại thành thế này. Xem như công cưng chiều chăm
sóc xem như bỏ sông bỏ biển.
“Tống Tướng Quân Ta…Không biết gì cả..Ta..Là Ta và Tống Tiểu Thư thật lòng
yêu nhau, vì vậy mà mới làm ra chuyện bại hoại. Mong Tống tướng quân cho Ta được cưới Tống Tiểu Thư.” Lưu Lê biết dù sao Cha Hắn cũng là chức
thấp, Hắn gây ra chuyện này nếu không làm ổn thỏa chỉ sợ cả Cha Hắn cũng đừng hòng còn giữ được chức quan. Hơn nữa hôm nay vớ được Tiểu Thư
Tướng quân phủ xem như Hắn may mắn.
“Ngươi là con của Lưu thứ sử..”
“Là…”
“Được nếu chuyện đã lỡ thì cứ vậy..Nhanh chóng bảo Cha ngươi sắp xếp đến dạm
hỏi, đừng để mọi chuyện lan ra xấu cả dòng họ.” Chuyện đã vỡ lỡ, Tống
Chấn Xương chỉ có thể tìm cách lấp được bao nhiêu thì cứ lấp..
“Đa Tạ Nhạc Phụ, Ta lập tức đi về báo với Cha Ta ngay…”
“Được..Đi đi..”
“Cha..Ta..” Tống Hồng Tú muốn nói không, nhưng nhìn Tống Chấn Xương lại nhìn Tống
Hoài Thái ra hiệu, Nàng chỉ đành nuốt nước mắt vào lòng mà ưng cái Tên
phá gia chi Tử, vừa xấu vừa mập.
“Ngươi từ hôm nay tốt nhất yên phận trong phủ.Đừng có mà gây thêm phiền toái
cho Ta. Người đâu, đưa Tam tiểu thư trở về phòng, trông nom cho kỉ đến
ngày thành thân..”
“Cha….Ca..”
“Muội muội đi đi..”
Tống Chấn Xương lúc này lại nhìn sang Tống Hoài Phong, Trong lòng lại là một trận lửa lớn hơn. Tống Chấn Xương chính là cưng chiều đứa Con Trưởng
này hơn những đứa khác. Nhưng là những gì hôm nay Tống Hoài Phong gây ra lại quá nhục nhã.
“Ngươi…Thật làm Ta thất vọng..” Tống Chân Xương cầm lấy roi gia pháp đánh liên tục vào lưng Tống Hoài Phong.
“Á…Cha..Ta sai rồi…Ta sai rồi…Cha đừng đánh..”
“Lão gia…ông định đánh chết trưởng tử sao”. Đại Nương tử tiến đến ngăn cản.
“Bà cũng là bà dạy hư nó…Hôm nay làm danh tiếng Tướng Phủ bị bôi nhọ như vậy cũng là nhờ bà dạy con.”
“Lão Gia, Phong nhi chắc chắn là bị người hại mới như vậy. Là ngươi, chắc
chắn là ngươi…” Đại Nương ánh mắt căm giận nhìn Tống Hoài Thái.
“Đại Nương tử, nữ nhi của Ta cũng chịu tổn hại, Thái nhi sao có thể hại muội muội nó.” Nhị Nương tử thì tở vẻ đáng thương ỷ ôi, khóc ngất.
“Cả Ba mẫu tử ngươi có chuyện gì mà không dám làm, chuyện ác còn chưa đủ
hay sao…nói chi đến dùng cả trinh tiết nữ nhi để làm chứng cứ không có
tội.”
“Thôi đủ
rồi..cãi đủ chưa hả.Các ngươi thấy chưa đủ mất mặt hay sao lại còn lôi
chuyện xấu ra.Người đâu, đem hai vị phu nhân đến từ đường sám hối. Còn
Ngươi, Từ giờ vào quân doanh luyện tập, không có lệnh của Ta thì đừng có mong được về …Cút..cút hết cho Ta.”
“Cha..Ta..”
“Lão gia…”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT