"Sư đệ lần này phải nhờ Sư đệ giúp một tay". Hoài Ân nhìn Tô Ái, lần này trước khi trở về Phủ Tướng Quân, Hoài Ân đưa Tô
Ái trở về Kiếm Sơn, thông báo chuyện Nhẫm Huyết Đao, còn Nàng thì trở về Phủ Tướng quân.
"Thiếu gia thật sự Kiếm Sơn có thể giúp tìm được Nhẫm Huyết Đao sao?."
"Tuy không tìm được, nhưng chúng Ta đã cho họ biết tin tức cần thiết đề
phòng Nhẫm Huyết Đao tái xuất giết người, ít nhất tạm thời sẽ không có
người bị hại tiếp theo." Hoài Ân đích thị trong lòng cũng biết rõ, Kiếm
Sơn sẽ không tìm được tung tích Nhẫm Huyết Đao,hiện tại Nhẫm Huyết Đao
mới khai, uy lực cũng còn yếu, nên sẽ không dại dột tàn sát lần nữa.
“Nhưng Ta sợ họ không tin lời Ái Nhi..”
“Họ không tin cũng không được.” Hoài Ân tin tưởng không phải Tô Ái sẽ
thuyết phục được họ, mà là họ tin tưởng vì Tô Ái là đệ tử của Vô Đạo
Chân Nhân.
Tướng Quân Phủ..
"Thiếu gia đã tới." A Hán dừng mã xa trước Phủ Tướng quân.
Hoài Ân giả dạng một bộ ốm yếu, tiến ra khỏi mã xa,Nàng ngước nhìn lên ba
chữ to Tướng Quân Phủ không khỏi cảm ghê tởm. Hạ nhân Phủ Tướng quân
thấy mã xa dừng trước phủ, liền tiến đến.
"Ngài là." Hạ Nhân nhìn Hoài Ân đeo mặt cảm thấy có chút đáng sợ, nhưng vẫn cung kính thưa.
"Vào phủ thông báo Tứ thiếu gia trở về”.
“Tứ Thiếu gia..vậy xin chờ một chút, để Ta vào thông báo..”. Ánh mắt tên hạ nhân khi nghe đến Tứ thiếu gia liền lộ rõ khinh thường.
“Thiếu gia, bọn Hắn đúng là quá đáng.” A Hán nhìn thấy Hạ nhân có ý khinh miệt Hoài Ân trong lòng một trận lạnh, đúng là như thiếu gia nói, ai nói nhà tướng nhất định có tình.
Hoài Ân cùng A Hán đợi một lúc lâu mới thấy tên hạ nhân quay trở lại, nhưng
là lần này lời nói của Hắn càng làm A Hán tức điên. Hoài Ân đường đường
cũng là Tứ thiếu gia, lại bị bọn chúng không cho vào cửa chính, lại bắt
đi cửa sau.
“Lý nào là vậy..” A Hán toan đến muốn tẩn tên Hạ nhân, thì mấy tên Hạ nhân khác cầm kiếm chĩa về phía Hoài Ân cùng A Hán.
“A Hán bỏ đi, đi cửa nào cũng vậy thôi..” Hoài Ân xoay người trở lại mã xa.
“Thiếu gia..” A Hán đành lặng lẽ nuốt cục tức.
“Chỉ là con thứ thiếp, còn thua cả nô tỳ mà đòi vào cửa chính. Đúng thật nực cười..” Bọn hạ nhân tuy là nói nhỏ, nhưng vẫn là cố tình để Hoài Ân
nghe thấy.
“Thiếu Gia..”
“Mặc bọn chúng…đi thôi.”
“Vâng.”
Hoài Ân cùng A Hán từ cửa sau vào phủ, bọn Hạ Nhân phía sau không ngừng chỉ
trỏ. Lúc này tên quản gia mới đến chào, một dạng giả vờ cung kính.
“Tứ Thiếu gia đã trở về, nhưng vì quá gấp nên vẫn là chưa chuẩn bị phòng
cho Người. Nhưng là theo Ta thấy Thiếu Gia từ nhỏ đã ở viện cũ phía sau, vì vậy cứ ở lại đó, chắc hẳn Tứ Thiếu gia cũng đã quen.” Đại Phu nhân
đã căn dặn, Lão Dương nào dám sai lời, nếu đối tốt với Hoài Ân chỉ sợ là không yên thân.
“Hảo, Ta cũng là hoài niệm Mẫu thân..” Hoài Ân ngăn lại xung động của A Hán,
những lời này Người ngoài còn thấy khó chịu, huống chi là Nàng.
“Thiếu gia..”
“Dương quản sự Ta tự biết về phủ viện, Ngươi không cần phải đưa.”
“Vậy Tứ thiếu gia Ta không tiễn, Ta còn phải đi chuẩn bị một số thứ cho Đại phu nhân.
Hoài Ân cùng A Hán men theo hành lang bám đầy rêu xanh, trên tường cũng đã
cũ kĩ, có thể thấy biệt viện này đã lâu không ai bước đến. Nói cũng
phải, Mẫu Thân Nàng là bị họ hại chết, làm sao bọn họ còn có thể có gan
mà bước đến.
“Thiếu gia..sao Người có thể..”
“Có thể nhịn bọn họ sao..A Hán, Ta không nói không trả đũa. Chỉ là chưa đến lúc, Họ cũng chưa chạm đến giới hạn của Ta. Ta đã hứa với Sư phụ sẽ
không phạm đến bọn chúng, chỉ khi chúng chẳng phạm đến Ta. Hiện tại trở
về đây cũng chỉ là muốn lấy tro cốt mẫu thân, sau đấy rời đi. Những
chuyện còn lại thì đừng để tâm.”
“Nhưng Ta không nuốt được hận..”
“Được rồi..Người đừng có mà tức giận bọn chúng, chỉ tổ tổn hại sức khỏe. Chừa sức lực…”
“Ta sức lực dồi dào..lúc này đây Ta lại thấy nếu có Ái Nhi thì ngược lại sẽ làm cho bọn chúng tức hộc máu..”
“Ta thì lại thấy Huynh đang lấy chuyện này để nhắc đến ai kia..”
“Thiếu Gia Ta..”
Bước vào sân viện, mọi hình ảnh lúc nhỏ như hiển hiện, Hoài Ân cứ nghĩ mọi
thứ đã chôn vùi sâu trong khảm, nhưng là một lần nữa lại hiện lên. Nàng
nhìn biệt viện sơ xác, cây cối đều khô cằn, những chậu hoa mà Mẫu Thân
Nàng yêu thích cũng bị héo tàn. Chỉ có cỏ dại là vẫn tươi tốt….
“Thiếu gia người không sao chứ..”
“Không sao..chỉ là một chút hồi ức lúc nhỏ.”
“Từ nhỏ người đã sống ở đây, có thể thấy là đã chịu rất nhiều khổ cực. Ta
tuy nghe Chân Nhân từng nhắc đến, nhưng không nghĩ Thiếu gia lại phải
sống trong hoàn cảnh này.”
“Không khổ cực..”
“Thiếu Gia..”
“Mọi người đều nhìn thấy Ta khổ cực, nhưng Ta lại không cảm thấy thế. Thời
gian đó đúng là khổ, nhưng có Mẫu thân ở bên cạnh. Ta lại cảm thấy trong đắng cay có ngọt ngào. Trời đông giá rét chỉ cần có Mẫu thân bên cạnh
thì cũng cảm thấy như vào hạ rất ấm áp..”
“Thiếu gia..Người..”
“Nhưng tất cả cũng chỉ còn lại trong quá khứ. Dẫu vậy, quá khứ lại nhắc Ta nhớ đến tại sao Mẫu thân Ta lại phải rời đi khỏi thế giới này. Thôi đi,
đừng nhắc lại, chúng Ta vào thôi.”
“Khụ..khụ” A Hán vừa mở cửa ra thì bụi bay đầy phòng, Hắn muốn nói Hoài Ân tránh
sang để Hắn quét dọn, chỉ thấy Hoài Ân trầm ổn bước vào.
A Hán đem đồ vào bên trong giúp Hoài Ân quét tước phòng,bên trong có vẻ
như đã lâu chưa có ai ở ,cũng không có người quét dọn nên bụi bám đầy,
nhìn thấy Thiếu gia nhìn đến tro cốt bám đầy bụi trong lòng A Hán thay
thiếu gia đau xót.
“Thiếu gia bọn họ sao lại có thể làm vậy..” A Hán muốn nói sao họ có thể đem
tro cốt đến đây, lại không một bài vị. A Hán không hiểu rốt cuộc vị Tống Tướng Quân oai dũng trên chiến trường kia sao lại nhẫn tâm với Nữ nhân
của Hắn như vậy.
“Ta muốn yên tỉnh một lúc..Phiền huynh..”
“Ta hiểu…Ta giúp Người dọn dẹp..”
“Đa Tạ huynh..”
“Thiếu gia đừng quá đau lòng”.A Hán đành lui ra sau quét dọn, chừa lại không gian cho Hoài Ân.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT