Buổi chiều thi tin học cảm thấy không khỏe trong người, một hồi nóng rồi lại một hồi lạnh làm hại ta bắt đầu hoài nghi mình có phải mắc bệnh sốt rét hay không, hiện tại cảm giác đau đớn ngày càng trở nên rõ ràng hơn, đau âm ỉ ngay phần bụng dưới bên phải. Nhìn những chuỗi trình tự trên máy tính, vốn chỉ là một chuỗi đơn giản sao lại xuất ra lâu như vậy, điều chỉnh lại một


tí....Error, đứng máy....囧, điên cuồng bực bội.


Vội vã dò xem sai chỗ nào, số lượng chuỗi, điều kiện chuỗi, từng chút từng chút dò tìm, thật vất vả mới tìm được rồi sửa lại.


Nộp bài thi xong, vừa đứng lên nhất thời cảm thấy trời đất xoay chuyển, cảm thấy cả người không có chút khí lực, đại khái là trong phòng máy rất ngộp, không khí không lưu thông, cái tình cảnh này khiến ta chợt thấy buồn nôn.


Mới vừa ra khỏi lớp, cảm thấy cơn đau thật sự lợi hại, dựa vào tường ôm bụng ngồi xổm xuống, nghĩ làm vậy sẽ cảm thấy khá hơn một chút...


"R, ngươi làm sao vậy?"


Một bạn học cùng lớp đi phía sau ta hỏi.


"Không có việc gì, đau bụng, ngồi một lát là tốt rồi!" Đang nói, Amy mới từ phòng máy 3 thi xong bước ra liếc mắt một cái thì thấy được ta.


"R, ngươi làm sao vậy? Sao lại ngồi chồm hổm trên mặt đất thế kia?" Nói xong bước tới dìu ta đứng dậy.


"Uy, ngươi phát sốt rồi! Quần áo sao lại ướt đẫm mồ hôi thế này, có phải cảm thấy mệt lả người hay không a?" Amy ở hành lang ồn ào hét lớn đưa tới rất nhiều ánh mắt quan tâm của người khác.


"Amy a, ta thấy hay là đưa tới phòng y tế đi!"


"Phòng y tế làm sao có thể trị bệnh được? Đưa đến bệnh viện gần đây..."


"Hay là đưa đến bệnh viện trung tâm đi..."


Ta choáng váng, ta thật muốn nói, các đại ca đại tỷ của ta a, các ngươi chỉ cần đánh số 120(1) là được? Đừng cãi cọ nữa...


Không có khí lực, cũng lười nói, ai, thật sự không được nữa thì cứ đưa thẳng tới lò mổ vậy...


Amy cùng với một nam sinh của lớp chúng ta bắt taxi đưa ta đến bệnh viện, bác sĩ đem ta ấn tới ấn lui một hồi, thử máu rồi lại thử nước tiểu cả nửa ngày, rồi lại hỏi thăm ta cả n lần, cuối cùng kết luận một câu---"viêm ruột thừa cấp tính, phải phẫu thuật."


Choáng váng, không phải chứ...


"Bác sĩ, còn biện pháp nào khác không? Ta không muốn mổ!" Rõ ràng cảm giác được chính giọng nói của mình là vô lực như thế.


"Nó mà thủng một lỗ thì tự ngươi chịu trách nhiệm sao?" Ông bác sĩ nói chuyện thật độc ác!


"Phẫu thuật gấp! Ngươi bị viêm ruột thừa cấp, nếu không mổ thì hậu quả sẽ thực sự nghiêm trọng!"


Amy vẫn đứng ở bên cạnh ta, ta cùng Amy gật đầu một cái, nàng đứng ở đó nhìn nhìn ta rồi xoay người đi ra ngoài xử lý thủ tục .


Trước khi vào phòng mổ, ta lấy di động nhắn cho cha một đoản tín:"Viêm ruột thừa cấp, phải mổ."


Gây tê cục bộ, ý thức vẫn thanh tỉnh, ta có thể nghe thấy tiếng làn da bị cắt ra, thậm chí có thể cảm giác được bác sĩ đang cầm cái kéo dò dò vào...


"Có gì không thoải mái không?" Phụ tá bác sĩ hỏi ta, trước khi mổ bác sĩ đã bảo rằng ta không cần ngủ, hơn nữa còn phái một người phụ tá ở đây cùng ta trò chuyện.


"Dạ dày, nhộn nhạo khó chịu..."


"Thả lỏng, cái này cũng bình thường, mổ viêm ruột thừa chỉ là một ca tiểu phẫu, sẽ xong nhanh thôi..." Phụ tá bác sĩ vẫn còn đang an ủi ta.


Không biết qua bao lâu, ta bị y tá đẩy ra khỏi phòng mổ, vừa ra khỏi cửa thì thấy Amy đang đứng chờ đó.


"Thế nào rồi?" Amy hỏi ta."Có đau hay không?"


"Tạm được... Ngươi xem ta đây không phải là có thể nói chuyện bình thường sao, không đau, chỉ cảm thấy là lạ..."


Mới vừa nói ‗không đau' xong, cảm giác đau đớn lại xuất hiện... Phỏng chừng là thuốc tê hết hiệu lực...


"Đừng... Đừng chạm vào ta!" Vết mổ vẫn đang được ta dùng tay đè chặt lấy, bác sĩ bảo ta phải giữ cho kĩ, đừng cử động nhiều...vừa nhìn Amy muốn vươn tay xoa đầu ta một cái ta liền sợ hãi...mặc dù ta ngã bệnh nhưng ý thức vẫn cò rất thanh tĩnh, đừng hòng có ý đồ bất chính.


Amy rụt lại tay, tựa hồ có chút không cao hứng, nói tiếp "R, cha ngươi gọi điện tới bảo ta kí nhận cho ngươi phần thân nhân luôn."


"Nga, đã biết!"


"Cha của ngươi nói hắn hiện tại đang kẹt một vụ án, nếu có thể xin phép lập tức sẽ tới đây. Nga, còn có, An ca của ngươi cũng gọi điện tới ..."


"An ca..." Ta như thế nào sẽ không nhớ rõ ta có cái An ca... Vết mổ đau... Đau đớn dâng lên, ai, cái gì ca ta cũng mặc kệ ...


"Amy nha, ngươi giữ lấy di động, nếu có ai là nữ mà gọi đến, số từ nơi khác thì đừng nói ra chuyện ta bị phẫu thuật..."


Không kịp giao phó nhiều như vậy, cơn đau dữ dội lại tới. Ta đoán chừng khái quát như vậy là đủ rồi---số gọi từ nơi khác mà là nữ thì cũng chỉ có thể là mẹ, bà nội, còn có Cẩn...


Bị y tá tha từ trên xe đến giường bệnh, treo lên bình nước biển xong, y tá trưởng tiến vào.


"Chu Minh? Ai là Chu Minh?"


"Ta!" Ai, ta buồn bực, các vị thần tiên trên trời có linh thiên thì đừng bắt ta nói chuyện a... Đau quá a...


"Ngươi là Chu Minh a!" Y tá trưởng đi tới, cầm sổ ghi bệnh trong tay, nhìn ta một cái...


"Không đúng a, trong đây ghi người này là nữ mà..."


Ta hoàn toàn không muốn mở miệng, thượng đế a, sao vào lúc này lại quăng lên người ta cái tình huống trớ trêu như vậy chứ? Mau làm cho ta bất tỉnh đi thôi.


"Nàng chính là nữ sinh!" Amy ngượng ngùng nói, di? Kỳ quái, ta nghĩ ta còn chưa ngượng ngùng mà ngươi ngượng ngùng cái gì không biết?


"Nga! Như vậy a!" Y tá trưởng cười có chút méo xẹo, vài y tá chung quanh cũng ở đó xì xào bàn tán.


Nhớ tới trước kia Cẩn từng giảng qua câu ‗Như cá nằm trên thớt", ta nhẫn...


Vừa nghĩ tới Cẩn, lập tức trở nên tưởng niệm, muốn gọi điện cho Cẩn, nghe một chút thanh âm của nàng. Nghĩ lại một chút, không muốn khiến Cẩn lại lo lắng cho ta nữa ...


"Ngươi này không thể ăn bất kì cái gì, cũng không thể uống nước, có thể ngủ một chút, ngủ một giấc đến sáng mai vận động một chút cho thông khí, của ngươi chỉ là một ca phẫu thuật nhỏ, ba ngày sau thay thuốc, bảy ngày sau cắt chỉ..." Y tá trưởng huyên thuyên.


Ta nghe mấy cái này cảm thấy cực kì phiền não. Bất kể, dù sao còn có y tá ở đây, làm sao nàng có thể để cho ta chết ở bệnh viện được chứ?


Nhớ Cẩn, chỉ là rất nhớ, nhìn hình chụp của Cẩn trên màn ảnh di động, dần dần ngủ thiếp đi...


"Chu Minh, Chu Minh..." Là Cẩn.


Ta còn nằm ở trên giường, Cẩn đã đi tới, mặc giáo phục, còn đang kẹp quyển sách...


"Đỗ Cẩn!" Nhớ tới bản thân, bây giờ lại phát hiện một chút khí lực cũng không có.


"Cái gì mà Đỗ Cẩn? Ta là lão sư của ngươi! Nói, tại sao không đi học? Ngươi nháo đủ chưa? Mau mau đi học?"


"A? ... Ngươi làm sao vậy... Ta đi, ta lập tức đi ngay!" Giãy giụa đứng lên, nhưng mà tay chân dường như không phải của ta, căn bản là không thể nhúc nhích, không thể khống chế.


"Ai, ngươi khiến ta quá thất vọng rồi! Ta không quản ngươi nữa!" Nói xong Cẩn bước đi .


"Đỗ Cẩn... Đỗ Cẩn... !" Liều mạng tìm kiếm ... Đang gào thét, chủ nhiệm lớp bước đến.


"Chu Minh! Đỗ lão sư nói, cha của ngươi đã chuyển trường cho ngươi rồi, ngươi không cần đến trường nữa."


"..." Ta ngất, cái này là cái gì với cái gì a? Sao lại có cái vụ này ở đây? Trong lòng giận dữ, dùng sức một cái.


"Tê..." Ta hít một hơi lãnh khí, đau quá... Ta tỉnh.


Trên đầu đầy mồ hôi, trên người cũng rin rít, vừa mới động một cái, chỗ vết mổ đau đến muốn kêu cha gọi mẹ...


Lấy tay vịn chặt lại, không dám dùng khí lực quá lớn, nước biển dường như đã đổi thêm một bình mới, buồn nôn, ghê tởm.


Amy bưng một cái thau rửa mặt bước vào, vừa nhìn thấy ta thì cười nói "R! Ngươi tỉnh rồi?"


"Bây giờ là lúc nào?" Một trận buồn nôn.


"Buổi tối, thế nào rồi, có khá hơn chút nào không?"


Amy mới vừa đi tới, ta chụp lấy thau rửa mặt trong tay nàng, nôn thốc nôn tháo...


Không biết mình làm sao vậy, dạ dày phiên giang hải đảo...muốn nôn, mặc dù trong dạ dày không có gì cả nhưng vẫn muốn nôn ra, trong miệng đắng ngét, thứ khạc ra cũng biến thành màu xanh lục.


"R, ngươi làm sao vậy? Ta... Ta đi kêu y tá..." Chỉ chốc lát y tá đến, nhìn ta liếc mắt một cái nói:


"Thuốc tê phản ứng thôi, không có việc gì cả, làm gì mà kinh hoảng dữ vậy!"


Shit, nếu không phải là gia hiện tại không thể di chuyển, gia nhất định sẽ cho ngươi biết tay...


Ta đột nhiên cảm giác có chút ngượng ngùng, nhìn Amy đứng ở bên giường ta mà ta lại nôn ra một đống kinh tởm thế này....


Ai, ta như thế nào lại đem mình lâm vào loại này khốn cảnh này a...


"R, có khá hơn chút nào không? Đưa thau cho ta, ta rửa sạch giúp ngươi..."


"Được rồi, cứ ném thẳng đi, mua lại một cái nữa là được!"


"Vạn nhất ngươi lại muốn nôn nữa thì sao? Cứ giữ lấy đi!" Amy cười cười rời đi...


Lại một lần nữa nằm dài trên giường, nhắm mắt lại, cảm giác nôn mửa mới vừa rồi vẫn chưa hoàn toàn biến mất, cảm giác được dạ dày đang co thắt, tinh thần mệt mỏi, căng thẳng...


Cẩn...Cẩn...Ta rất nhớ ngươi.


Hiện tại đã biết rõ vì sao con người vào thời điểm trở nên yếu ớt lại không ngừng trông ngóng người mà mình thương yêu nhất, ta có thể cảm nhận được ...


Cầm lấy di động đặt dưới gối, từ sớm đã cạn sạch pin, mời vừa mở di động ra lại đóng trở vào. Tấm hình Cẩn đặt trong ví tiền, mà ví tiền hẳn là ở trong túi áo...


Nghĩ lại, quần áo cũng không biết để ở nơi đâu, không muốn phiền toái Amy.


Ta áp mặt vào màn ảnh đen kịt của di động, nhắm mắt lại, Cẩn, có phải như vậy chúng ta có thể gần hơn một chút hay không?


Mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ... Chung quanh một lần nữa trở nên thật yên lặng, trong mộng khẽ nhếch lên một nụ cười yếu ớt, một màn kia khiến ta chìm đắm trong sự ôn nhu.


"Lặng lẽ ta đã rời đi


Cũng như khi ta lặng lẽ tới..."(2)


Cửa sổ phía trước lớp mở ra, gió nhẹ dìu dịu lướt qua khuôn mặt nàng, mái tóc bị thổi hơi rối loạn, vui vẻ rạo rực trong lòng, ta cứ ngồi phía dưới như thế, thẳng tắp nhìn lên, nàng tựa như một thiên sứ trong giấc mơ của ta, cho dù không có cánh, không có những bộ y phục trắng lóa, cặp mắt biết nói kia thỉnh thoảng sẽ hút lấy ánh mắt của ta, cùng nhau đối diện ...


"Hôm nay có thu bài tập đầy đủ không đây? Đừng có bao che a..." Nở nụ cười, nàng mỉm cười nhìn ta, vẻ mặt tràn đầy cưng chiều...


Cẩn... Cẩn...


"Minh nhi..."


Đã bao lâu chưa được nghe qua nàng gọi ta như vậy, thanh âm là ôn nhu như thế, tựa như có một đôi tay ấm áp đang nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt ta...


Trong mông lung bắt được một cỗ hương thơm, đó là hương vị ta cực kì thật quen thuộc. Ta đã từng ở trong siêu thị lục tìm qua tất cả các loại sữa tắm và dầu gội đầu, thậm chí ngay cả một loại hương vị tương tự cũng đều không có, hương vị đó là độc nhất vô nhị, nhàn nhạt....mê say.


Là ai đang cầm lấy tay ta, lại ấm áp như vậy? Tay ta vì cái gì lại cảm thấy đau như thế, là ai đang vuốt ve xoa dịu cái cảm giác đau đớn này...


Trời mưa, nhưng vì cái gì lại rơi đến trên tay ta, ta đang ở nơi nào? Không phải là ta đang học trong lớp sao? Cẩn, bài tập Cẩn giao ta còn chưa thu đủ, nhưng mà....tại sao cái thế giới trống trải này chỉ có một mình ta mà thôi....


Cẩn đâu? Vừa mới nãy còn ở đây, sao chỉ trong giây lát đã mất hút bóng dáng? Kia hương vị nhàn nhạt đặc hữu vẫn còn vương vấn, thậm chí ta còn chân chân thật thật cảm thụ được đến sự hiện diện của nàng, nhưng rốt cuộc nàng ở nơi nào?


"Đỗ Cẩn... Đỗ Cẩn!" Tỉnh.


Lại là một giấc mộng, khi tỉnh lại xộc vào mũi là mùi thuốc sát trùng nồng đậm và một khoảng không trắng toát, nhìn đăm đăm vào trần nhà, trên trán ẩm ướt mồ hôi, thật là khó chịu...


"Tỉnh?"


Thanh âm thật quen thuộc, quay đầu nhìn lại. Ta là đang tỉnh hay là đang mơ?


Chú thích


(1)120: số điện thoại cấp cứu y tế


(2)Đây là hai câu thơ trích trong bài "Tái biệt Cambridge" của Từ Chí Ma.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play