"Đêm hôm tết ngươi ở nhà cha mẹ ta sao?" Cẩn ngồi xuống bên cạnh ta hỏi.
"Ngươi đoán đây?"
"Đem nhà của ta làm hành cung sao?" Cẩn nở nụ cười..."Mẹ ta nếu không nói, có phải ngươi cũng không định nói cho ta biết hay không?"
"Ngươi đoán đây?" Vài bằng hữu đều nói cái câu này của ta lúc nghe xong thiệt muốn đập vào mặt một cái.
"Mẹ của ta nói, ngươi là một tiểu hài tử rất có tình nghĩa!" Cẩn nhàn nhạt nói "Ấn tượng của nàng với ngươi đặc biệt rất tốt, còn nói ngươi thường đi theo bồi cha ta đánh cờ tướng!"
"Thế a? Ta cũng không phải là đối thủ của Đỗ bá bá. Ai, từ nhỏ ta thường cùng các bác dưới nhà đánh cờ nhưng chưa từng gặp qua ai lợi hại như Đỗ bá bá vậy. Tìm thời gian ta phải mua một quyển dạy đánh cờ tướng học một ít mới được!" Đây cũng là sự thật, lần trở lại này ta vẫn nhớ kỹ chuyện này, chẳng qua là không có thời gian, thời gian đều hao tổn hết trên người nữ nhi của Đỗ bá bá rồi....^-^
"Tại sao lại không nói cho ta biết? Mẹ của ta cũng thật là, ta gọi về nhà nhiều như vậy cũng không nói cho ta, tết ta cũng gọi về đấy thôi? Sao mẹ ta lại không nói nhỉ?"
"Hắc hắc, ngày đó ta ở bên cạnh đây, một mực khoa tay múa chân bảo nàng đừng nói ta ở đây!"
"Vì cái gì a?" Cẩn nghiêm túc nhìn ta.
Bên ngoài tiếng pháo rộn rã, ta không nói gì. Đứng lên, tắt DVD, chuyển TV về chế độ bình thường. Sau đó ngồi xuống.
"Không tại sao cả, ta làm những thứ này đó là do ta cảm thấy ta nên làm, nói cho ngươi biết để làm gì a? Cũng không phải chuyện gì đặc biệt."
Ta không muốn nhận được sự cảm kích cũng như sự cảm động của Cẩn, cũng không rõ mình bị sao nữa, luôn trở nên thật mâu thuẫn, ta chỉ muốn lặng lẽ làm xong hết thảy, thứ ta muốn nhận được là tình yêu của Cẩn chứ không phải là những áy náy tích lũy qua tháng ngày.
"Đêm giao thừa rồi, nói cái khác đi, ngươi còn chưa cho ta tiền lì xì đâu!" Ta cười nhìn Cẩn.
"Còn tiền lì xì nữa? Ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi ? Muốn tiền lì xì cũng được thôi, đón hai câu đối của ta..."
Ngất, còn chơi như vậy nữa sao?"Ta không chơi với ngươi nữa, hừ, mỗi lần đều lợi dụng chuyên môn đi khi dễ người khác!"
Tiếng cười không dứt, đêm xuân trong TV cực kì náo nhiệt, bên ngoài tiếng pháo vang trời, mà chúng ta đều chìm trong ngôn ngữ chỉ của riêng hai người.
Thời điểm tiếng chuông đồng hồ vang lên Cẩn mới nhớ tới hỏi ta."Minh a, ngươi mau về nhà đi, tới giờ rồi kìa!"
"Ta đã bảo sẽ cùng ngươi đón giao thừa mà, sau khi đón giao thừa xong ta sẽ trở về!" Ta vừa nhìn thời gian hiển thị trên góc phải màn hình TV nói.
"Kia... Ta đi nấu sủi cảo..."
"Ách... Đừng nấu cho ta hắc, ta ăn không vô nữa!"
"Không được! Đêm 30 có khi nào lại không ăn sủi cảo đâu!" Hoàn toàn mặc kệ kháng nghị của ta...
Khi tiếng chuông giao thừa vang lên, Cẩn vừa vặn đem miếng sủi cảo nóng hôi hổi nhét vào miệng ta...
Giây phút đầu tiên của năm mới, cảm giác của ta chính là -- phỏng chết ...
Lần đầu tiên không ở nhà đón giao thừa, lần đầu tiên không ở nhà cùng mọi người lắng nghe tiếng chuông vang lên, cùng Cẩn ở chung một chỗ có quá nhiều lần đầu tiên, ta muốn vào lúc ta già đi, hồi tưởng lại những thứ này chính là những khoảnh khắc đẹp nhất trong đời ta.
Cơm nước xong xuôi, hàn huyên nửa ngày, chuẩn bị trở về nhà.
Đã là một giờ hơn, Cẩn không chịu, nói là quá khuya nên muốn ta qua đêm ở đây.
"Không được a, còn có người chờ ta ở nhà, thế nào cũng phải trở về, ngươi xem dưới lầu bắn pháo rất náo nhiệt a, ngưu quỷ xà thần gì cũng đều thăng hết, yên tâm đi!"
Nếu đã mang người nhà ra, tự nhiên Cẩn cũng không tiện giữ lại, chỉ có thể tiễn ta đến dưới lầu, bắt xe cho ta về.
Không muốn ở lại nhà Cẩn, cùng Cẩn ở chung một chỗ càng lâu, sẽ càng... Thực sợ khắc chế không được chính mình...
Ta không phải là một người có nội tâm thuần khiết... Ha hả, cấp hai đã bị một bằng hữu lôi kéo cùng nhau xem một quyển ngôn tình tiểu thuyết có độ H tương đối cao, lên đại học cũng nghe được trong radio không ít chuyện tình đêm khuya, sau này thời đại internet tràn ngập thông tin, còn có cái gì trên internet học không tới đây?
Nhưng mà, ta không thể...
Năm mới lại đến, đây là cái năm mới thứ tư từ khi ta thích Cẩn đi. Ngồi trong xe nhìn cảnh phố chợt lóe qua, ta không biết ta phải đợi nàng bao lâu, nhưng chỉ cần ta còn sống, ta nhất định sẽ chờ...Ta tỉn rằng ta sẽ đợi được đến tình yêu mà ta mong muốn.
Cẩn, năm mới đã đến, hy vọng chúng ta đều thật tốt!
Vừa về tới nhà, giày còn chưa kịp cởi đã phải chạy đến điện thoại bàn bắt máy.
"Ngươi cái con thỏ nhỏ chết bầm này, bánh bao thịt đã biết cắn con chó mà ngươi còn chưa trở lại là sao?" Bà nội ở trong điện thoại mắng.
Năm mới của ta a, ngày đầu tiên của năm mới, đầu tiên là phỏng, tiếp nữa là ăn mắng...
"Bà nội a, ta sai rồi, ta buồn ngủ muốn chết, ta đi ngủ trước đã, sáng sớm ngày mai ta sẽ chạy qua!"
"Ngươi đã ăn sủi cảo chưa?" Ngất, lại là sủi cảo.
"Một đống sủi cảo năm mới ta đây đã muốn ăn no rồi, đừng nhắc tới sủi cảo nữa..."
Sáng sớm năm mới đã phải vội vã chạy lại nhà bà nội, không ngừng quấn quanh ông bà nội, coi như là lời xin lỗi và bồi thường cho việc đêm giao thừa ta không trở lại nhà đi.
Ông nội bình thường rất ít lời về chuyện của ta, lần này lên tiếng quả nhiên là cảm thấy rất khó chịu----"Đêm giao thừa mà ngươi vẫn không trở lại! Đôi cánh cứng cáp rồi chứ gì!"
"Ta sai rồi, gia gia (ông nội)!" thế nào mà ta đây lại cảm thấy lời nói của ta cứ giống như mấy cái lời thoại của mấy tiểu thiếp trong kịch truyền hình.... Phi phi, nói cái gì thế này.
"Ta biết ngươi muốn ở cùng Đỗ Cẩn, Đỗ Cẩn chỉ có một mình cũng rất đáng thương, nhưng mà ngươi cũng đừng quên, ngươi là trưởng tôn của lão Chu ta, giao thừa cũng dám trốn ra ngoài sao?"
"... Ông nội. Ta là nữ nhân!"
Ông nội nở nụ cười, ai, xem ra vấn đề không lớn .
"Cháu dâu ngươi cũng đã tìm về cho ta rồi còn giả vờ e thẹn gì chứ? Ngươi cũng thật là, sao không dẫn nàng qua nhà chơi?"
Bà nội tại kia thẳng thừng liếc ông nội một cái, ta hiện tại xem như phát hiện, cái tính bát quái của cha đúng là di truyền từ ông nội xuống.
"Ông nội, nếu ngươi có thể hiểu được ta ta thật cao hứng, nếu trong nhà chỉ có cha, ngươi, còn có bà nội nữa, ta nhất định sẽ dẫn nàng về, nhưng mà...ta không muốn đưa tới những chỉ trích và trách móc không cần thiết, giữa tình yêu và gia đình, ta thật sự giãy giụa, thật xin lỗi!"
Ông nội vỗ vỗ bả vai của ta, "Con thỏ nhỏ chết bầm, trưởng thành rồi, lì xì cho ngươi!" Một phong bao lì xì được nhét vào trong tay ta "Giữ lại cho ngươi đấy, tiểu tử ngốc, đi, cùng bà nội đến bàn thờ thắp hương đi!"
"Ân!" Ta nở nụ cười.
Hương vị của hạnh phúc, khi còn bé thường cảm thấy mẹ không có ở đây hết thảy đều bất hạnh. Hiện tại ta mới biết được thì ra hạnh phúc chính là có rất nhiều người chung quanh yêu thương và chờ đợi ta.
Mùng một đã bị bà nội cấm túc ở nhà, cả ngày lẫn đêm đều theo sát ta không cho ta đi ra ngoài, muốn tìm một cơ hội thoát thân cũng không có. Vài lần đã mặc xong áo khoác rồi đi tới cửa mà cũng bị lôi ngược lại nữa, ai khuyên giải cũng không được, bà nội quyết tâm cấp cho ta thời gian để tu tâm dưỡng tính. Ai, xem ra đêm 30 không ở lại nhà để lại di chứng thật là sâu.
Ông nội còn giúp ta nói tốt: "Ai, nghỉ lễ mà, không dễ dàng gì mới trở về được, để cho nàng đi gặp cháu dâu một chút đi!" Ai nha, ông nội nha, ngươi thật là hiểu rõ ta .
"Không được!" Bà nội ở một bên rống "Đi ra ngoài sẽ không trở lại, ta đây một năm có thể thấy nàng được mấy lần?"
Nhớ rõ khi còn bé bà nội luôn nói xã hội cũ rất tàn ác, ông nội luôn luôn khi dễ nàng, bây giờ nhìn lại, thật sự là xã hội đổi mới rồi. Ông nội không nói nên lời, chỉ có thể làm bầm lầu bầu ngồi qua một bên xem báo.
Chỉ có thể ở nhà nhàm chán lên mạng, cái 3G chết tiệt mạng chậm muốn chết, nhà bà nội sóng lại yếu, muốn xem mấy bộ phim mà ngay cả cái youtube cũng mở không lên....
Nhắn tin cho Cẩn: "Ta bị cấm túc !"
"Không tệ...Nếu ta có một hài tử như ngươi, ta nhất định sẽ xích chân nàng lại.."
....Xích chân lại....Thật đúng là một loại bạo hành.
Ta muốn nói, cái này là cách thức man rợ của thời kì dân quốc xa xưa, ở Trung Quốc thời kì xã hội chủ nghĩa khoa học mới này không thể áp dụng a...
"Ngươi đang làm gì a?" Tò mò Cẩn ở nhà sẽ làm những gì.
"Đọc sách, nếu ngươi ở nhà chịu không nổi thì tìm sách gì đó xem chút đi!" Đọc sách...Ai, cũng chỉ có thể đọc sách .
Ở nhà ngoan ngoãn ngốc tới mùng 5, cảm giác giống như nông nô được giải phóng, cảm giác tự do khiến ta xúc động nói không nên lời.
Điều đáng tiếc chính là Cẩn vừa lúc bắt đầu đi làm trở lại.
Bà nội không ngừng lải nhải bên tai ta, "Ngươi nha ngươi, đêm giao thừa cũng không gọi điện thăm hỏi mẹ ngươi một chút."
Ta một mực giải thích: "Ở chỗ của mẹ ta người ta không có cái lễ này." Bà nội vẫn khăng khăng không tin, ta bất đắc dĩ....
Cha đi ra ngoài cùng chiến hữu tụ hội, khi trở về cầm một món đồ gì đó nói là cho ta. Mở ra vừa nhìn một cái, là di động, một chiếc Nokia 3250.
"Này là sao? Bồi thường cho ta những ngày qua?" Nhìn cha.
"Chiến hữu của ta cho, ta không dùng được thứ này, quá lớn, giống như cục gạch ấy!" Ta ngất. Món đồ tốt nhế này, sao lại hình dung thành vật tầm thường như thế chứ?
"Không cần thì vứt cho ta nha, thật là!"
Một bên tỏ vẻ bất mãn, một bên đã vội vã thu đồ vào...
Trở lại phòng lấy sim Tây An, từ khi về nhà cho đến lúc sau chỉ dùng đúng một lần, chính là nhận cuộc gọi của Cẩn, sau đó đổi sim nên sim cũ vẫn ném ở nơi đó.
Muốn thử xem cái di động này rốt cuộc là thế nào. Sim mới vừa nhét vào, khởi động máy, chỉ chốc lát....Điện thoại rung lên không ngừng
Không phải là di động bị nhiễm virus chứ. Hỏng mất!
Vang lên chừng hơn mười phút, nhìn lại, hơn một trăm tin nhắn...
Kỳ quái... Ta nhớ rõ ràng là di động đã hết tiền rồi mà, cái này....chẳng lẽ là di động Trung Quốc vào năm mới đại hạ giá, không thể nào a? Thái độ của mấy cái hãng di động Trung Quốc đối đãi với ta bình thường đều là chỉ cần thiếu nợ một chút cũng đã ngắt hết đường liên lạc của ta rồi...
Tin thứ nhất là của Amy.
"R, di động của ngươi hết tiền, không tìm được ngươi, giúp ngươi khai thông, nhận được tin nhắn của ta thì trả lời lại được không?"
Hỏng mất, lại là nàng.
Ngồi ở đó thấy có hơn mười mấy tin nhắn, không xem nổi nữa, xóa bỏ toàn bộ.
Cơ bản đều là tin nhắn của Amy, bên dưới còn có một vài số xa lạ, phỏng chừng không phải là bạn bè thân thiết gì với ta, lúc ta đổi số cũng đã thông báo hết cho đám bằng hữu rồi, cho nên cũng không thấy có gì cần thiết phải xem.
Tin nhắn của Amy khiến ta có chút buồn bực "R, ta rất nhớ ngươi, trả lời ta vài câu được không?"
Nữ nhân này... Thật là, muốn làm gì chứ? Thêm phiền...
Ta cũng không biết con người của ta là cái loại tính khí gì nữa, trước kia Mẫn cũng nói với ta, đối với người mình thích thì sủng lên tới trời, đối với người mình không thích thì phỉ nhổ đến tận lòng đất, một cái thiên đường một cái địa ngục ranh giới rõ ràng...
Bình thường đối với loại tình huống của Amy như thế này, ta đều không biết xử lý như thế nào... Di động mới xem ra không tệ, vội vàng rút sim dùng ở Tây An ra, vứt qua một bên.
Ai, chuyện của Amy, chờ ta trở về tính sau!
Ngồi chơi di động một hồi, chơi thắng. Ném qua một bên, cảm thấy nhàm chán, gọi điện thoại cho A Đạt.
"Đạt..." Điện thoại vừa thông ta liền hô lên.
"Ngươi là một kẻ không có lương tâm, còn nhớ là phải tìm ta sao? Có phải nên tập hợp lại một chút không?" Ai, đúng là cùng ta lớn lên có khác, cái này gọi là tâm ý tương thông...
"Ân, chỗ cũ đi!"
"Được! quy tắc cũ, ngươi liên lạc với người khác, ta đặt bàn, trước sẽ đi ăn lẩu, sau đó sẽ đến Tiền Quỹ!"
"Hảo!"
Mặc quần áo vào lập tức hành động...
Bỏ di động vào ngăn kéo trong bàn học, trong đó còn có tấm sim xui xẻo đáng chết.