Lại khôi phục trở về trạng thái hồi cấp 3, trước kia chỉ là buổi tối đưa Cẩn về nhà, hiện tại thăng cấp lên mỗi sáng sớm đón nàng đi làm.
Tuyết rơi vẫn còn lớn, lúc ở Tây An không lúc nào không hoài niệm những trận tuyết như thế này ở quê hương, tuyết thật dày, tiếng giày giẫm lên tuyết nghe thật quen thuộc. Ta thích đi phía trước Cẩn, trên mặt tuyết lưu lại dấu chân ta, lúc cảm thấy cao hứng sẽ nhảy lên hai cái.
Lúc đi qua mặt băng sẽ nắm lấy tay Cẩn, thấy đường xá tốt sẽ lại buông tay ra.
Dù sao ở thành phố này, chúng ta cũng không phải là những vị khách xa lạ. Ta có thể làm được việc không quan tâm lời đồn đãi, nhưng mà ta quan tâm đến nữ nhân mà ta yêu sâu sắc sẽ lâm vào chuyện thị phi.
Cho nên ta thích buổi tối, có thể nắm lấy tay Cẩn, đem tay của cả hai chúng ta nhét vào trong túi áo khoác của ta, thật là ấm áp, đi dưới ánh đèn đường, thỉnh thoảng lại thì thầm vài câu, giống như chúng ta thực sự là một cặp tình lữ.
Năm nay tuyết rơi liên tục, có vẻ lại là một trận tuyết lớn đây. Thời tiết tựa hồ cũng lạnh hơn thường ngày. Chẳng lẽ là vì ta ở riết trong một thành phố ấm áp nên quen thói, lần này về lại trở nên sợ lạnh?
Cái rét lạnh không thể dọa ta sợ, điều dọa ta sợ chính là....Cẩn bị cảm.
Nghẹt mũi, hắt xì, còn kèm sốt nhẹ, nhưng mà trường học hết lần này tới lần khác vẫn bắt buộc tiếp tục công việc. Trong nhà đã bắt đầu chuẩn bị sắm quà tết, trên đường nơi nơi cũng là đôi câu đối và đèn lồng, nhưng mà trường học này...
Ngồi trong phòng khách nhà ông bà nội không ngừng mắng trường học chết tiệt, "Cha mẹ ai mà chẳng thương yêu con cái, đến giờ này mà còn bắt đi học, đúng là bệnh hết cả rồi!Muốn kiếm tiền đến phát điên rồi! Ông trời cũng vậy, đúng là có mắt không tròng. Loạn cả rồi!
Cha trừng mắt nhìn ta rồi liếc mắt một cái, "Ngươi đây là vì học sinh mà bất bình dùm sao? Ý không ở trong lời đi..."
Ta lập tức ngậm mồm lại.
Buổi sáng thật vất vả trời mới trong được một chút, còn chưa tới giữa trưa, từng cơn gió lạnh thấu xương lại mang theo những bông tuyết trắng bắt đầu nhẹ nhàng rơi...
Thiệt là bất công a...Ta có làm gì đâu chứ.
Nghĩ đến giữa trưa Cẩn còn phải băng qua sân thể dục lớn để đến nhà ăn, nhất thời cảm thấy đau lòng không chịu nổi, huống chi Cẩn còn bệnh nữa? Nghĩ một hồi, đứng ngồi không yên, vội vàng cầm áo khoát lên.
"Định đi đâu? Chuẩn bị ăn cơm trưa rồi!" Bà nội đi ra.
"Nga, ta ra ngoài ăn!"
"Ra ngoài ăn gì? Tuyết lớn thế này, ở nhà ăn là được rồi, vừa ấm áp vừa dinh dưỡng, ra ngoài ăn ba cái thứ chẳng dinh dưỡng gì hết!"
Không đợi ta mở miệng cha ta đã lên tiếng.
"Mẹ, ngươi mặc kệ hắn, này còn nhìn không ra sao, người ta nhất định là tìm tiểu tức phụ cùng nhau ăn rồi! Ai... Tuyết rơi thì sao, trời trong thì sao, trời trong cũng phải đưa cơm a, huống chi tuyết rơi lớn thế này..."
Bây giờ ta mới phát hiện có đôi khi cha cũng rất bát quái. Bất quá câu "Tiểu tức phụ" này, ta thích...
Hấp tấp chạy đi mua cháo thịt bằm và túi giữ ấm, luôn miệng dặn dò chủ quán bọc thêm mấy tầng túi giữ ấm, ngàn vạn lần đừng nguội, ra khỏi cửa bắt xe vội chạy tới trường.
Vừa vào cổng, tâm lạnh lẽo, người ta đã tan lớp rồi....Giờ nghỉ trưa.....Hỏng mất, chạy vội như vậy mà cũng không kịp.
Ôm một tia may mắn chạy đến phòng làm việc xem.
Mới vừa đi tới cửa đã nghe thấy tiếng hai người ở bên trong đang ồn ào.
"Lão sư, ta cũng không phải là cố ý, bài đó ta đã biết làm rồi !" Ai lại kiêu ngạo như vậy?
"Biết làm rồi thì sẽ lôi kéo người khác nói chuyện phiếm sao? Như vậy không được thỏa đáng cho lắm!"
Thanh âm quen thuộc, nhưng lại khàn khàn như thế, đau lòng ...
"Nàng nguyện ý cùng ta tán gẫu, không muốn nghe giảng bài, không thể đổ thừa ta!" Ai u má ơi, đây là lời từ miệng một nam sinh nói ra sao? Thật không anh hùng chút nào.
"Ô, ngươi còn không chịu nhận sai sao?"
Thái độ của Cẩn vẫn luôn ôn hòa như vậy, ai, thái độ của Cẩn với học sinh vĩnh viễn đều tốt như vậy, cho dù phê bình cũng là từ từ mà dẫn dụ. Nếu đổi là ta, hừ hừ...Không hạ cẳng chân thì cũng thượng cẳng tay.
"Ta không nhận sai, ngươi là lão sư, ngươi lúc nào mà chẳng đúng!" Tiểu tử thúi, không biết im lặng còn ở đó mạnh mồm.
Ta nổi giận. Lửa giận bốc lên nghi ngút, hửng hực thiêu đốt lý trí ta.
"Ra vẻ gì a? Lão sư nói không đúng sao!" Ta rống lên một tiếng, người chưa tới mà tiếng đã tới trước, người trong phòng làm việc giật nảy mình.
Cẩn vừa thấy ta cũng kinh ngạc không thôi.
"Ngươi là ai a?" Xem ra tiểu tử này cũng không phải kẻ hiền lành gì.
"Ta là ai? Ta gọi là Chu Minh! Theo đạo lý ngươi hẳn phải gọi ta một tiếng học tỷ!" Hiện tại mới phát giác được thỉnh thoảng lớn tuổi hơn vẫn có chỗ tốt. Cái này gọi là ỷ lớn hiếp nhỏ. Tiểu tử kia hiển nhiên là biết chuyện về ta, từ trên xuống dưới quan sát ta một lần, ánh mắt rất không lễ phép quét một vòng.
"Thì sao, ngươi ra vẻ gì a? Ngươi bằng gì quản ta a?" Hướng ta trả treo.
Hảo, ta thích người thẳng thắn, nếu bây giờ hắn yên lặng thì ta đã không thể tiếp tục khi dễ hắn rồi.
Cẩn hiển nhiên không muốn ta bị kéo vào trận tranh cãi này, cố gắng ngăn cản.
Ta đem đồ ăn đã mua đặt lên bàn Cẩn "Ngươi ăn trước, chuyện này ngươi đừng can thiệp!" Ta chỉ vào mũi nam sinh kia "Ngươi có giỏi đi theo ta!"
Ta đi tới cửa rồi thế nhưng tiểu tử này vẫn còn đứng đó ngây ngốc.
"Đến a, không phải ngươi rất anh hùng sao? Đến nha! Ngươi sợ gì a?" Ta phát hiện giọng quả thật rất lớn.
"Ta không đi, ngươi kêu đi thì ta phải đi à!"
"Ô?" Ta nở nụ cười, lại đi trở về, "Ngươi không phải rất trâu bò sao? Thế nào? Cảm thấy túng quẫn hả?"
"Ngươi bằng gì quản ta?" Dịu đi, xem ra đánh nhau không được, muốn giảng đạo lý.
"Ngươi bằng gì cùng lão sư mạnh miệng, ta cho ngươi biết, nàng cũng là lão sư của ta, ngươi vô lễ với nàng tức là đã động chạm đến ta!" Ta chỉ vào Cẩn nói.
"Vậy ngươi dựa vào cái gì?" Choáng váng, tiểu tử này không nói câu khác được sao.
"Ngươi trâu bò lắm sao? Học giỏi hả? Ngươi thi tháng bao nhiêu điểm a? Mấy lần thi hạng nhất rồi? Ngươi không làm được sao? Hảo! Hiện tại lấy ra một bộ đề, hai ta cùng nhau làm, ai điểm thấp hơn sẽ là tôn tử của người kia, phải quỳ ngoài tuyết trong một đêm, dám không?"
Chiêu này xuất ra có chút nguy hiểm, tiểu tử không nói gì.
"Ngươi ra vẻ cái gì a? Đánh nhau ngươi không đánh, nói lý ngươi không nói bằng ta, so thành tích cũng không dám so, kẻ như ngươi vậy mà còn không biết xấu hổ đứng đó mạnh miệng sao? Bộ ngươi không nghe thấy cổ họng của lão sư ngươi đều đã khàn hết rồi sao? Lương tâm của ngươi là để chó ăn hả? Mẹ ngươi không dạy ngươi phải biết tôn trọng thành quả lao động của người khác sao?"
Lúc nói đến ‗cổ họng của lão sư khàn khàn', ta có chút muốn rơi lệ, người nào yêu thì người đó sẽ đau lòng, thật sự rất đau, một chút cũng không giả dối.
Tiểu tử kia không lên tiếng ngược lại giống như ta đang khi dễ hắn. Ta thường không thích cùng người khác cãi nhau, nếu đã cãi nhau thì phải cãi cho đến khi người khác cứng họng mới thôi.
"Ngươi thi tháng bao nhiêu điểm?" Đột nhiên hạ thấp giọng, ba mươi sáu kế, kế thứ sáu: dương đông kích tây.
"540!" Thanh âm nhỏ đến đáng thương.
"540? 540 mà ngươi còn không chịu nghe giảng a? Hay ho cái gì chứ, hồi đó ta gặp một nhóm ai cũng hơn 600 điểm nhưng cũng chưa thấy ai kiêu ngạo như ngươi bây giờ, 540! Năm đó lớp chúng ta chia điểm trung bình ra cũng còn cao điểm hơn ngươi. Như vậy vẫn chưa phải là học hành đàng hoàng đâu, ngươi ra vẻ gì chứ? "
Lúc ta nói đến"đàng hoàng", các lão sư trong phòng làm việc rõ ràng đều ở đó cười trộm, chột dạ, vô cùng chột dạ...Nên ta đâu dám nói là ta đàng hoàng, ta nói là ‗chúng ta', ở trong mức nói dối có thể chấp nhận được.
Ra vẻ thì phải ra vẻ cho trót "Ta cho ngươi biết, chừng nào ngươi có thể ưỡn thẳng ngực mà nói
‗Ta không cần lão sư ta cũng có thể thi đậu Bắc Đại' rồi hẵng nói! Nếu ngươi có thể làm được, ta là tôn tử của ngươi! Bằng không, ngươi cũng đừng ra vẻ đại gia trước mặt ta!"
Sau khi la hét một hồi, cũng nên đến lúc Cẩn xuất trận, ta nhanh chóng nháy mắt ra hiệu cho Cẩn một cái.
"Được rồi, Chu Minh, ở đây không có chuyện của ngươi, đứng qua một bên đi!" Ai, có thể lạnh lùng với ta đến thế sao, Cẩn a Cẩn.
"Ai....Tuân mệnh" Ta ngoan ngoãn chạy đến một bên đứng nhìn, xem, đây mới gọi là "đàng hoàng".
"Ngươi đi ăn cơm đi! Hy vọng ngươi có thể dùng tâm tư ở nơi đúng đắn!" Cẩn nhàn nhạt nói. Tiểu tử kia nhìn ta một cái, lại nhìn Cẩn một cái, rời đi...
"Ai... Học sinh bây giờ thật là hỗn láo!" Ta ở đó lầm bầm lầu bầu.
"Còn có người có thể hỗn láo hơn ngươi sao?" Cẩn cười nói.
Đây rõ ràng là xỏ xiên, Cẩn a...
Phòng làm việc vừa cười ầm lên thì ta liền buồn bực, chẳng lẽ ta lớn lên trở thành một người buồn cười vậy sao? Vì sao mà mỗi lần ta tới đều bị một đám người cười vào mũi?
"Ngươi được a, gần đây cũng chẳng chịu ngồi yên, giọng ngươi cũng thật là lớn nha!" Cổ họng Cẩn vẫn còn khàn khàn.
"Ta... Ta đây không gấp sao được... Tên này rất có thể sẽ nổi loạn!"
"Hắn nổi loạn? Nổi loạn cỡ nào ta cũng đều gặp qua, đúng không?" Cẩn liếc ta. Ai, cuối cùng cũng chỉ biết xỏ xiên ta.
"Ai nha, không phải là tại chuyện này khiến ta thấy ngứa mắt sao, ngươi cũng không phải là không biết tính tình của ta, phàm là gặp chuyện bất bình liền muốn rút đao tương trợ!"
Ta là người như vậy sao? Dường như chỉ có khi đứng bên Cẩn ta mới có thể luôn rút đao làm người tốt đi.
"Được rồi, ngươi đó nha, cũng đã lên đại học rồi mà còn muốn cùng học sinh trung học đánh nhau sao, có mất mặt không cơ chứ? Lại nói ngươi chỉ là một tiểu nha đầu, nếu đánh nhau thật thì ngươi có thể đánh hơn người ta sao?"
"Ta... Ta đoán chừng hắn chẳng có cái gan kia, ta là dựa vào trí tuệ thủ thắng. Lại nói, cho dù có thực sự đánh nhau đi chăng nữa thì không phải còn có bảo vệ sao? Hơn nữa hắn là học sinh, ta không phải, hắn sẽ bị kỉ luật..."
"Baaa" một cái tát đánh tới trên đầu ta, một chút cũng không đau, "Hắn bị nhà trường kỉ luật, còn ngươi sẽ thẳng tiến trại giam luôn... Hơn nữa, trường học này ai không biết ngươi a? Còn không phải học sinh nữa chứ! Đôi cánh nhỏ còn chưa kịp cứng cáp thì đã rớt xuống đất!"
Ta ngậm miệng, được, ngươi là lão đại của ta, ta không nghe không được?
"Nói đi, ngươi như thế nào lại chạy tới đây, ngày nghỉ không ở nhà hưởng thụ..." Ta chỉ vào bịch cháo trên bàn, muốn nói ta tới đưa cơm cho ngươi.
Đột nhiên ý thức được phòng làm việc hơi bị nhiều người, không thích hợp cho lắm.
"Nga, lão sư a, là như thế này, chúng ta ở bên ngoài tụ họp, gọi điện cho ngươi ngươi lại không bắt máy, mọi người đã nói nếu không thì cũng mua chút cái gì đó đưa cho ngươi đi. Vừa lúc nhà của ta gần trường học, ta chịu trách nhiệm cao cả này vậy! Ngươi yên tâm a, không phải là đồ thừa lại đâu, là cố ý mua cho ngươi đấy. Ngươi xem, chúng ta cũng không biết ngươi thích ăn gì, A Đạt đoán rằng ngươi thích ăn cháo thịt bằm nhưng nàng không chịu đem tới mà bắt ta đem tới,
lỡ như ngươi không thích thì người bị đạp ra khỏi cửa là ta. Cuối cùng là thế đấy, đúng là không có thành ý." Chột dạ, dường như A Đạt còn chưa có trở lại đây đâu.
Cẩn cười một cái, dĩ nhiên là hiểu được câu chuyện hoang đường của ta."Vậy ta phải cảm ơn A Đạt mới được!"
"Ân, đúng vậy, kia... Vậy ta đi trước, mọi người còn chờ ta ở ngoài, xế chiều hẹn nhau hát hò, ta thấy ngươi bận như vậy chắc cũng đi không được, để ta báo cho mọi người một tiếng. Nhìn xem, vừa lúc ngươi còn chưa ăn cơm nữa, hắc hắc!"
Ta nở nụ cười. Câu cuối cũng đã chém xong. Ai nha, chém thiệt là mệt a! May mắn là đầu óc ta vẫn còn đủ dùng.
"Ngươi thay ta cám ơn mọi người nhé, mọi người vẫn còn nhớ đến ta!" Cẩn cũng phối hợp thật tốt.
Đang nói, một lão sư ở bên cạnh đã ăn xong hộp mì ăn liền bước tới, vỗ vỗ bả vai ta.
Ta buồn bực... Nghĩ thầm, huynh đài à, dường như ta và ngươi không quen biết gì đi! ...
"Tiểu Đỗ, nếu ta có những học sinh như vậy, ta sẽ cảm thấy thật mãn nguyện!" Cẩn nở nụ cười, cười thực sự rất vui vẻ.
Học sinh cái chíp bông! Mãn nguyện cái đầu ngươi á! Ta ở trong lòng nén giận. Ai muốn làm học sinh, người này thật đúng là không hiểu phong tình.
Vừa ra khỏi phòng làm việc, mới vừa đi hai bước đã nhận được tin nhắn của Cẩn, "I cannot choose the best. The best chooses me."
Người này, thật đúng là dùng tiếng anh để chống lại ta. Ta thực hoài nghi có phải Cẩn đã mua bản tiếng anh của "tập thơ chim bay" ở nhà khổ luyện hay không.
"Ta không thể lựa chọn điều tốt nhất. Điều tốt nhất chọn ta." Ta chỉ trở về sáu chữ "Lời này hẳn do ta nói!"
Nhét di động vào túi áo, kéo lại y phục cho kín, bước vào trong màn tuyết vẫn tiếp tục rơi bên ngoài.
Có những lời này của Cẩn sưởi ấm trong ngực, cho dù gió tuyết có lớn hơn nữa cũng không sợ.