Ba phòng ngủ một phòng khách đơn giản, so với trong suy nghĩ của ta có chút bất đồng, đây chính là nhà Cẩn, là nơi mà ta muốn tìm tòi nghiên cứu nhất.
Lúc cửa mở ra ta còn có chút thấp thỏm, thấy khuôn mặt mẹ Cẩn tươi cười, thở nhẹ ra một hơi an tâm.
"Tới tới tới..." Cứ như vậy bị nhiệt tình nghênh đón đến trong nhà.
"Mẹ, đây là học sinh của ta!" Cẩn giới thiệu.
"A di hảo, Đỗ bá bá hảo!" Ta coi như là đoạt lời của Cẩn, hắc hắc, a di vừa gọi ra khỏi mồm, Cẩn liền ngang hàng so với ta.
Cẩn trợn mắt nhìn ta một cái, suy nghĩ một chút ta gọi vậy cũng có lý, cũng không thể kêu là ‗bà' a...
Ai....Đầu óc phản ứng mau lẹ thật tốt, hơn nữa miệng mồm nhanh nhảu liền vô địch.
"U...Đứa bé này lớn lên nhìn thật thuận mắt, một chàng trai thật tuấn tú...!" Nhất thời ba đạo hắc tuyến....
"Mẹ, người ta là cô gái!" Cẩn cố gắng kềm nén nụ cười, vội vàng cải chính.
"A? Là một cô gái nha! Dáng vẻ rõ ràng là một đứa con trai!" A di cũng cười, còn vừa quan sát ta, làm cho ta không ngừng khẩn trương.
"Thi trường nào?" Đỗ bá bá, người từ đầu vẫn luôn im lặng hỏi.
"Sư phạm!" Ta đáp.
"Yêu, này không phải là trường tiểu Cẩn tốt nghiệp sao, không tệ không tệ!" Đỗ bá bá cười lên rất hiền từ...Dĩ nhiên, hiền từ không phải ý nói người ta già a! Đừng hiểu lầm.
"Không tệ gì a, người ta coi vậy nhưng là đậu Bắc Đại đó nha!" Cẩn đối với nguyện vọng của ta vẫn còn thắc mắc và nghi ngờ trong lòng.
"Lúc nào thì nhập học a?" A di kéo tay của ta hỏi.
Ta nhìn Cẩn một cái, chột dạ nói"Sắp rồi, chừng mấy ngày nữa!" Không dám nói quá rõ, chỉ sợ xuất hiện sơ hở gì đó. Quét mắt về phía Cẩn, quả nhiên đang trừng ta."Ta đã ngẫm nghĩ, vừa đúng lúc ta tới đây học, Đỗ lão sư nói nàng phải về thăm nhà một chút, thời gian dài chưa về nhà, thật là nhớ nhà, ta liền cùng Đỗ lão sư đi, vừa lúc ta không quen chỗ mới..."
Ai nha, nhìn ta đơn giản giải thích, thật là đơn giản....
Cẩn ở một bên không lên tiếng, chẳng qua là cười cười, gật đầu một cái.
Bị a di kéo đến ngồi ở phòng khách nói chuyện phiếm, Đỗ bá bá đã sớm chạy ra ngoài mua thức ăn, thanh thế chào đón có chút lớn, khiến ta cảm thấy rất bối rối.
Hàn huyên một hồi, cửa mở ra, một đôi vợ chồng trẻ tuổi bước vào.
"Tiểu Cẩn trở lại?" Anh chàng đẹp trai 1m8 kêu.
"Ca!" Chưa từng thấy qua Cẩn như vậy, trực tiếp ôm chầm lấy, thật ghen tỵ a.....
"Ngươi nha đầu này, lâu như vậy cũng không về..." Đang nói, đẹp trai rốt cuộc thấy được ta" Đây là..."
Ta vội vàng tự báo danh "Ta là học sinh của Đỗ lão sư, Đỗ ca ca hảo!" Chột dạ...vô cùng chột dạ....
"Nga, ta biết!" Đỗ ca ca liếc mắt nhìn ta, nhanh chóng nói với a di "Tiểu Cẩn ở trong điện thoại nói cho ta biết, dẫn học sinh lên đại học, không tệ a, muội muội ta cũng dạy ra được sinh viên đại học!"
Đâu chỉ là sinh viên đại học a, nếu ta nói ta còn theo đuổi muội muội của ngươi đây còn không làm ngươi mồ hôi chết...
Đỗ a di cao hứng dị thường, nhìn người ta, gia đình văn hóa, tình huống "xức cẩu huyết" mà ta dự liệu một cọng lông cũng tìm không thấy....
Sợ hãi...Hỗn loạn...Khách khí.....Bữa cơm tối này ta cũng bị quần tới quần lui, một hồi hỏi chuyện của ta, một hồi lại hỏi ta chuyện của Cẩn. Cẩn thận chỉ sợ một câu nói không đúng....Sợ hãi cực độ.....
Thật vất vả nhả ra một hơi, bởi vì thân phận là khách, cho nên tự nhiên ăn cơm xong liền bị an bài vào phòng nghỉ ngơi.
Phòng Cẩn...
Đây là bộ dáng của căn phòng thời điểm Cẩn học đại học, đơn giản và chỉnh tề, trên tủ sách còn để vài cuốn luyện đề hồi cấp 3 và mấy quyển tiếng anh đại học.
Tay của ta lướt qua cái bàn của Cẩn, ngồi trước bàn học, vẫn luôn nghĩ đến việc tới đây, chính là vì muốn biết quá khứ của Cẩn là cái dạng gì, mà bây giờ, ta thật sự làm được.
Trên bàn có đặt một tấm ảnh gia đình. Bên trong hình, Cẩn thoạt nhìn so với bây giờ trẻ hơn nhiều lắm, trong ánh mắt còn lộ ra chút non nớt, nhiều năm như vậy, dáng vẻ của Cẩn thật đúng là một chút cũng không thay đổi.
"Làm gì đấy? Rình coi riêng tư cá nhân!" Cẩn cười tiến vào. Nhất thời cảm giác giống như mình đang ăn trộm bị bắt gặp.
"Làm ta hết hồn!" Ta lẩm bẩm.
"Tiểu tử, thật biết giả bộ a, gạt ta đưa ngươi tới đây còn chối sạch không còn một mống!" Quả nhiên, người ta vẫn còn để bụng.
Ta cười, ta biết, trong lòng Cẩn nhất định đang vì lần này về nhà mà cảm thấy cao hứng, lâu như vậy, tâm trạng thấp thỏm cuối cùng cũng buông xuống, Đỗ bá bá và a di tự nhiên sẽ không ngừng nhung nhớ nữ nhi nhiều năm không về, chuyện đã qua, cũng sẽ không nhắc lại.
"Lão sư, trở lại nhà xem một chút, trong lòng sẽ cảm thấy nhẹ nhõm hơn!" Ta không nghĩ tới mình có thể nói một câu lão thành như vậy.
"Ha ha!" Cẩn cười"Thật ra, nếu không phải là người lần này láo báo quân tình, ta thật không biết lúc nào thì mới trở về đây!"
Xem ra, ta rốt cuộc làm đúng một chuyện!
"Chu Minh!" Cẩn hô tên của ta, dừng một chút!
"Cám ơn ngươi!"
Rời đi nhà Cẩn trời đã tối, bị Đỗ a di lôi kéo nói chuyện phiếm, tán gẫu đến lúc đại não choáng váng muốn bất tĩnh....Không nên ở lại đây, ai, thật nhát gan, nghĩ ra một đống lớn lý do, cuối cùng cũng tìm được một cái cớ.
Dĩ nhiên là Cẩn đưa ta về. Nếu không, đoán chừng ta rất nhanh sẽ lạc đường.
Từ cửa Nam từ từ đi trở về, Cẩn không nói tới việc bắt xe thì ta cũng không hề đề cập tới, cứ như vậy đi một chút cũng rất tốt.
Sắc trời tối dần, đèn đường bật sáng, trên con đường rộng rãi đều là cảnh tượng người người vội vã cất bước.
Giống như chúng ta hai người cứ từ từ tiến bước thật đúng là hiếm thấy.
"Cảm thấy Tây An thế nào?" Cẩn đột nhiên hỏi ta.
"Rất tốt a!" Ta nhìn đường phố dưới màn đêm, cảm thấy rất xa lạ, nhưng đối với Cẩn mà nói, đây là những thứ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
"Con đường này, trước kia ta mỗi ngày đều đi qua!"
"Nga!"Ta âm thầm nghĩ, tới thành phố này thật sự là tới đúng chỗ rồi.
"Chu Minh!" Ta đang muốn xuất thần, Cẩn gọi ta, trực giác nói cho ta biết nàng có lời muốn nói với ta.
"Thấy giấy báo trúng tuyển của ngươi được gửi tới, ta cũng biết dụng ý của ngươi" Cẩn nhàn nhạt cười"Ta biết, ngươi vì ta làm rất nhiều chuyện!"
Tâm bắt đầu kịch liệt nhảy, vì không hiểu dụng ý trong lời nói mà sợ hãi.
"Ngươi trưởng thành rất nhiều, thấy ngươi như vậy, ta cũng yên lòng!" Lời nói này có chút mờ mịt, ta có chút không hiểu Cẩn muốn biểu đạt điều gì.
"Lão sư, ngươi nghĩ gì cứ nói đi!" Cảm thấy Cẩn ấp a ấp úng, này không giống Cẩn mà ta biết, nói đi, ta tin tưởng, ta cái gì cũng chịu đựng được.
"Lên đại học, có thể tìm một người bạn trai a!" Cẩn bình thản nói. Mà trong lòng ta cũng là phiên giang hải đảo.
"Bạn trai....." Ta cười, cười có chút khoa trương,"Lão sư, ngươi đừng trêu chọc ta, ta không có hứng thú!"
Lời này hình như không được ổn lắm.
"Lời nói này, cái gì gọi là không có hứng thú?"
"Ta đối với nam nhân không có hứng thú!" Lời vừa ra khỏi miệng đã cảm thấy câu này có vấn đề, liếc mắt một cái nhìn Cẩn, nàng cũng đang kinh ngạc nhìn ta.
"Ân....Ta đối với nữ nhân cũng không có hứng thú!" Ta nhanh chóng bổ sung một câu.
Ai...Hình như vẫn không đúng, đây là cái đầu heo gì a...Lời nói không rõ ràng, mà thôi, hay là nói hết cho rồi.
Ta hít một hơi thật chậm.
"Lão sư, ngươi cảm thấy ta ngốc nghếch sao?" Cẩn bị ta hỏi sửng sốt.
"Vậy ngươi cảm thấy ngươi ngốc sao?" Cẩn càng sửng sốt.
"Nếu đã hiểu nhau, thì có gì sẽ nói thẳng!"
Cẩn xuất thần nhìn ta, lúc này là hoàn toàn sửng sốt.
Tổng cảm thấy nơi đây đường lớn tựa hồ không phải là nơi có thể nói rõ ràng những vấn đề nhạy cảm, nhìn chung quanh một vòng, cũng không thấy có chỗ nào thích hợp.
Cẩn hội ý, lôi kéo ta đến một nơi trống trải, người tương đối ít, hình như là sân tập thể dục của khu phố.
Nhìn Cẩn, trong lòng phảng phất có ngàn lời muốn nói, rồi lại không biết bắt đầu từ đâu.
"Lão sư! Không đúng, ngươi không phải là lão sư của ta nữa, Đỗ Cẩn!" Ta nghiêm túc nói, Cẩn không nói một lời, chẳng qua là ngơ ngác nhìn ta.
"Ngươi biết, ta thích ngươi!" Ta dừng lại, nhìn Cẩn, cho đến khi nàng gật đầu một cái mới tiếp tục.
"Trước khi thích ngươi, ta chưa từng thích quá bất luận kẻ nào, ta cũng cảm thấy mình rất kỳ quái, thậm chí rất bệnh hoạn, theo lý thuyết, một nữ nhân cũng phải thích một nam nhân, nhưng ta không giống như vậy, cái vấn đề này cũng từng khiến ta rất thống khổ, cho đến khi ta đi Mỹ, hiểu ra rất nhiều chuyện, ta biết, ở trên thế giới này, có một nhóm người, các nàng khác với bình thường, nhưng cũng sống rất chân thật, các nàng là đồng tính!"
Cẩn nghe rất nghiêm túc, không chớp mắt nhìn ta.
"Lúc mới vừa biết, ta nghĩ, ta và các nàng là cùng một dạng, nhưng sau đó, ta cảm thấy không giống, ta không thích nam, ta cũng không thích nữ, ta chỉ thích ngươi, là ngươi người này, chỉ một mình ngươi, bất kể ngươi là nam hay nữ, ta cũng thích...!" Bởi vì kích động, ngôn ngữ suy luận cũng không rõ ràng lắm, nhưng ta tin tưởng, Cẩn có thể hiểu ý của ta.
"Ta và ngươi tuổi tác cách biệt, có thể ở trong mắt ngươi, ta chính là một đứa trẻ, đối với ta, ta thừa nhận ta ngây thơ, ta làm rất nhiều chuyện bốc đồng, nhưng ta không hối hận, tất cả lựa chọn cũng là tự ta chọn, cho nên cho dù có sai lầm đi chăng nữa, ngươi cũng không cần bởi vì điều này có chút liên quan với ngươi mà cảm thấy đau lòng, Đỗ Cẩn!" ta dừng một chút, cổ họng dường như có chút khàn " Bắt đầu từ bây giờ, ta sẽ không gọi ngươi là lão sư nữa, ngươi cũng không cần xem ta là học sinh của ngươi! Ngươi có thể không chấp nhận ta, không quan hệ, bởi vì ta bây giờ cũng không đáng giá cho ngươi tín nhiệm và dựa vào, ngươi chờ ta, chờ ta trưởng thành, chờ ta có thể làm nên việc, cho dù đến khi đó, ngươi vẫn không thể tiếp nhận, ngươi muốn độc thân, hay là muốn tiếp tục kết hôn, ta cũng không ý kiến, nhưng là ta cho ngươi biết, ta đây cả đời, cũng chỉ yêu một mình ngươi!"
Nói xong câu cuối cùng, nước mắt chảy xuống, nhìn lại Cẩn, cũng đã là lệ rơi đầy mặt.
"Ta không quan tâm chúng ta lấy loại hình thức gì để ở chung, có lẽ, không phải là người yêu, hoặc có thể là bằng hữu, nhưng chỉ cần ở chung một chỗ, là tốt rồi!" Ta có chút nói không được nữa, nhưng lời này phải nói ra, hôm nay ta nhất định phải nói cho xong.
"Đỗ Cẩn, cho ta 4 năm, cũng cho bản thân mình một chút thời gian suy nghĩ, bốn năm sau, ta nhất định trở lại bên cạnh ngươi, cùng ngươi chung sống, không phải nói là cùng ngươi làm đồng nghiệp sao, ngươi xem Chu Minh ta nói đến rốt cuộc có thể làm được hay không! Ngươi cũng thấy rõ ràng ta, Chu Minh, rốt cuộc là hạng người gì!"
Lời cuối cùng cơ hồ là cắn răng nói ra được, dùng tay áo xoa xoa nước mắt, ống tay áo trở nên nhăn nhúm lem luốt.
Lúc này, Cẩn đã là khóc không thành tiếng!