Ngày cứ như vậy không nhanh không chậm trôi qua, bạn học thi đậu cũng lục tục rời đi, không thi đậu cũng bắt đầu cuộc sống mới, hành lý thu thập xong, mỗi ngày của ta vẫn như cũ tái diễn, bình thản, nhưng lại mang theo một tia mong đợi.
Cuối cùng, ta cũng nhận được điện thoại của Cẩn.
"Chu Minh, ta và ngươi cùng đi Tây An, ngày mai...chúng ta mua thêm một vé đi!"
Ta cười, Cẩn, ta cũng biết ngươi có quá nhiều thứ không thể buông tha mà không yên lòng.
"Vé đã mua xong, ngày 25 bay!" Vừa đúng ngày hôm sau.
Điện thoại bên kia trầm mặc hồi lâu, Cẩn không nói gì nhiều, chẳng qua là "Nga, tốt lắm!" Liền cúp.
Đặt di động trên khay trà, nhìn cái ly trên khay trà ngẩn người, đây là ta mua lúc lễ giáng sinh, Cẩn một cái, ta một cái, khép lại vừa đúng một hình trái tim.
Cầm lên nhìn một hồi, đi vào phòng, đem cái ly bỏ vào trong va li, ta muốn mang nó đi, như lúc ta uống nước, lúc uống có thể tràn đầy tư niệm....
Trong lòng có chút thương cảm, cuối cùng, ta sắp phải rời khỏi, cho dù, chia lìa hôm nay sẽ là vì bên nhau lâu dài, sẽ cảm thấy trong lòng thống khổ đến tê liệt.
Tính toán buổi tối chạy đến nhà bà nội, nên đi bồi hai vị lão nhân đã dưỡng dục ta lớn lên, gia đình, người thân, đối với một người mà nói đó là thứ rất trọng yếu. Bà nội rất không hài lòng ta đi sớm như vậy, rõ ràng là giữa tháng 9 mới tựu trường, hết lần này đến lần khác đòi đi trước nửa tháng, vẫn luôn trách ta quá nóng lòng.
Vốn là cha dự định đưa đưa ta đến đó, cuối cùng ta kiên trì nói đừng, chờ ta ở bên kia đem hết thảy an bày hoàn hảo sẽ hoan nghênh cha và các vị cô cậu tuỳ thời quang lâm, không thích cha chiếu cố ta quá nhiều, ta đã quen một mình làm tốt chuyện của mình, quan trọng hơn chính là, ta tin tưởng, Cẩn nhất định sẽ phụng bồi ta.
Cuối cùng, ta không có thất vọng.
Ngày 25, ta cùng Cẩn ước hẹn gặp nhau ở phòng chờ trong phi trường, cha đưa ta đến tận chỗ làm vận chuyển hành lý, không hẹn gặp bên ngoài chính là vì sợ cha thấy ta và Cẩn cùng đi, không muốn để Cẩn gặp phải lúng túng, nếu quả thật đến thời điểm nên đối mặt, ta tự nhiên sẽ kéo tay của nàng, phụng bồi nàng cùng nhau đối mặt tất cả mọi chuyện.
Vừa vào phi trường, đang ở chỗ kiểm tra an ninh, đã gặp được kia thân ảnh quen thuộc. Vẻ mặt Cẩn rất nghiêm túc, chắc là có chút bất an đi.
Vận chuyển hành lý, kiểm tra an ninh, chờ đợi, lên máy bay.... Cứ như vậy, rời xa cố hương nơi ta sinh sống 19 năm...
Tây An!
Khi máy bay vững vàng đáp xuống phi trường Hàm Dương, chỉ nhìn thấy đây là một phi trường bình thường, so với mấy thành phố khác tựa hồ không có gì khác nhau.
Xuống máy bay, một luồng sóng nhiệt đánh tới, nhất thời cảm thấy bực bội, nhìn đồng hồ đeo tay một cái, rồi nha, cũng 7 giờ tối rồi mà còn nóng như vậy!
Nóng, thật đúng là nóng không chịu được, thật hối hận đã mặc quần dài. Nhưng mà...lúc ở nhà thứ ta mặc vào rõ ràng là quần dài.
Vội vàng tìm chung quanh WC để đổi thành quần cụt, thật vất vả tìm được, vừa đi vào WC một bước, đã bị bác gái quét dọn vệ sinh một tiếng rống dọa cho đứng tim.
"Hải! Dưa oa...ốc tứ nữ xí!"(Ê! Nhãi con...đây là nhà vệ sinh nữ) Ta bối rồi, hoàn toàn ngu.
Cẩn ở một bên cười ta, cũng không quản tình cảnh của ta.
Chờ nàng cười đủ rồi, mời đi từ từ tới đây, "Tứ nữ oa...."(Đây là con gái)
Cảm tình nhà người ta cho ta là thằng nhóc nào đó sao. Này cái gì với cái gì a, không phải nhà nước đã kêu gọi toàn dân sử dụng tiếng phổ thông sao?
Bác gái lớn tuổi gương mặt kinh hãi:"Nữ oa? Đánh tứ nam hài..."(Con gái? Đây rõ ràng là một đứa con trai...)
Ta ngất, này còn muốn đánh ta nữa sao?
Cẩn còn ở bên cạnh cười, không biết là nguyên nhân trời quá nóng hay vì cười quá nhiều, mặt Cẩn đỏ hồng lên...
Ngồi lên xe buýt mới cảm giác được khá hơn một chút, ta vừa mới nãy còn dính vào một vụ ‗oan án' chưa kịp bình tĩnh lại.
"Ngươi lúc này lên đại học, phải nghĩ tới việc sửa đổi hình tượng một chút, xem ngươi này đầu tóc ngắn ngủn...giống y chang một thằng con trai!" Cẩn cười xoa đầu của ta.
"Tóc ngắn thì sao? Ta mới không thèm để tóc dài, tóc sẽ hút hết chất dinh dưỡng trên đầu của ta, ta sẽ trở nên ngu ngốc!"
"Oai lý tà thuyết!" Cẩn cười vỗ đầu ta một cái.
Xe chậm rãi khởi động, lúc mới bắt đầu Cẩn còn nói nói cười cười, chờ xe tiến vào thành phố, Cẩn dần dần trở nên trầm mặc.
Một tòa kiến trúc cổ xưa đập vào mắt ta, so với tháp đồng hồ ở Bắc Kinh không kém là bao, thoạt nhìn còn có vẻ khí thế hơn một chút.
Đột nhiên, Cẩn bắt lấy tay ta nắm thật chặc, mặt của nàng hướng ra ngoài cửa sổ, ta không thấy được nét mặt của nàng, nhưng ta cảm nhận được tâm tình của nàng.
Nhà, rốt cuộc về nhà...
Xe dừng ở một trạm trước khách sạn Mỹ Luân, vừa xuống xe, Cẩn liền thu xếp đưa ta đến trường học trước.
"Thôi, hay là ngươi tìm cho ta một khách sạn trước đi!" Ta cười nói với Cẩn.
"Làm sao lại tìm khách sạn a? Mặc dù ngươi tới sớm mấy ngày, nhưng có thể vào ở trước ký túc xá trong trường mà? Tuy nói trời cũng chiều tối rồi...." Cẩn có chút kinh ngạc nhìn ta.
"Mấy ngày..." Ta lẩm bẩm, từ trong ba lô lấy ra giấy báo trúng tuyển đưa cho Cẩn.
"15 tháng 9...Ngươi đứa nhỏ này!" Cẩn trợn mắt nhìn.
Ta cười"Nếu không ngươi làm sao chịu theo ta a? Đi thôi!"
"Đi đâu?" Rõ ràng tức giận
"Tìm cho ta một khách sạn a....Nhanh lên một chút!"
Cẩn bất đắc dĩ, đầu tiên là bị ta lôi kéo đi nửa ngày, cuối cùng bắt đầu kéo ta tìm khách sạn.
Ở gần đó tuỳ tiện tìm đại một cái khách sạn, đăng ký phòng xong, ta liền xoay người bảo Cẩn:
"Lão sư, ngươi về nhà đi!" Xem đồng hồ một chút, đã là 9 giờ hơn, nhớ Cẩn lúc trước ở phi trường có nhắn tin cho ca ca của nàng nói mình sẽ về, người nhà của Cẩn bây giờ nhất định đang lo lắng chờ nàng.
"Đi cái gì mà đi a, ta có thể yên tâm để một mình ngươi ở nơi này sao?" Ta nhìn ra, Cẩn tức giận là giả, quan tâm là thật.
"Không phải ngươi nói với ca ca ngươi sẽ về sao, nhanh đi về nhà xem một chút đi, ta không có việc gì, cũng không phải là lần đầu tiên ra ngoài một mình!" Ta vừa nói, vừa đem đẩy Cẩn xuất đại môn.
"Ngươi, này....Ngươi đứa nhỏ này...Ngươi đừng đẩy ta...Ngươi....!" Cẩn bất đắc dĩ, ngay cả tiếp tân và bảo vệ cũng nhìn theo cười không ngừng.
"Kia....Vậy ngươi đừng có chạy lung tung a....Phòng ngươi số bao nhiêu?" Cẩn vừa bị ta đẩy, vừa hỏi.
"307!"Ta cười đẩy Cẩn ra khỏi đại môn, đứng ở đó cười không ngừng.
"Được rồi, ngươi mau trở về nhà đi, ta lên phòng đây!" Nói xong, ta xoay người lên lầu.
Ngồi vào trên giường, nhìn thành phố xa lạ trong màn đêm, gian phòng trống rỗng, cảm thấy trong lòng vắng vẻ, mở tivi, chỉ muốn cho trong phòng có một chút thanh âm.
Tiếng gõ cửa...Chắc là nhân viên phục vụ tới hỏi về việc đưa quần áo đi giặt hoặc linh tinh gì đó.
Mở cửa ra, lại là Cẩn.
Hoàn toàn không để ý sự kinh ngạc của ta, một mạch đi thẳng vào phòng.
"Ngươi....ngươi không phải là về nhà sao?" Ta lắp bắp hỏi.
"Về cái gì nhà a, này cũng mấy giờ rồi, vừa nãy ra ngoài gọi điện cho ca ca ta báo ngày mai mới trở về!" Vừa nói vừa đem thứ gì đặt lên bàn, nghe thấy mùi thơm bốc lên.
"Tiểu quỷ, đói không, ăn chút gì đi.."Cẩn cười gọi ta. Tiểu quỷ...Tại sao ta lại có nhiều tên gọi như vậy?
Vốn là không cảm thấy đói, bây giờ ngửi thấy mùi thức ăn, lại tự nhiên cảm giác có chút đói bụng.
"Này...Này cái gì a!" Là món ta chưa từng thấy qua, nhìn có chút không dám ăn.
"Đây là ‗Canh thịt viên'...Muộn rồi, bằng không sẽ mang về cho ngươi một tô‗Hủ tiếu thịt dê bằm', trễ như thế ăn cái này sợ ngươi khó tiêu!"Cẩn vừa cười, vừa đưa qua một cái muỗng nhựa.
Ăn một miếng, mùi vị cũng không tệ lắm
Cẩn đột nhiên giá lâm khiến ta có chút thất thố, bất quá vẫn là rất vui mừng, không nghĩ tới sẽ trở lại, vốn là tâm tình đang u ám lập tức bay bổng lên.
"Buổi tối Tây An thật là náo nhiệt!" Bên dưới cửa sổ đi lại tấp nập nhộn nhịp, khiến ta cảm thấy cuộc sống về đêm của cái thành phố này so với quê nhà của ta hẳn là phong phú hơn nhiều.
"Ngươi ở chỗ này tương đối náo nhiệt a...Đây cũng coi như là trung tâm thành phố!" Khó trách!
"Chỗ này cách nhà ngươi xa không?" Đột nhiên rất muốn biết nhà Cẩn ở nơi nào, mặc dù không có bất kỳ ý đồ gì, nhưng chỉ cần là chuyện có liên quan đến Cẩn ta sẽ muốn biết.
"Không xa!" Cẩn nhàn nhạt nói, có thể cảm giác được, nàng đang rất muốn về nhà. Nhưng đúng là nàng vẫn chạy về đi theo ta.
Trong lòng có chút cảm động, xoay người, đột nhiên ý thức được một cái vấn đề.
Vốn là nghĩ chỉ có mình ta ở, lúc đăng ký chọn phòng đơn...Nói cách khác...Chỉ có một cái giường.
Ta khó xử, hay là gọi điện kêu khách sạn đổi cho ta một phòng hai người....mặc dù có điểm phiền toái.
"Lão sư..." Thật ra rất muốn ở nơi xa lạ này đổi cách gọi, nhưng nhất thời lại chưa tới thời điểm thích hợp, huống chi đã gọi quen rồi "Đổi một phòng khác đi!"
Cẩn nhìn ta một cái, lại nhìn chung quanh phòng, lập tức hiểu.
"Được rồi, chớ đổi, cứ như vậy đi, dù sao ta chỉ ở có một đêm nay, ha ha!" Cẩn cười"Ngươi còn đĩnh phong kiến!"
Ta liền buồn bực, cái này với phong kiến có quan hệ gì a, ta cũng không phải là nam nhân.... Ta nghĩ đi đâu rồi đây...
"Nga, vậy thì cứ thế đi, dù sao, ta cũng chỉ ở qua một đêm!" Vừa dứt lời, Cẩn kinh ngạc.
"Vậy ngươi mấy ngày nay ở đâu a? Trong trường cho ở sao?"
"Ta ngày mai đi tìm chiến hữu của cha ta, hắn đã tìm được phòng ở gần trường học cho ta!"
"Tìm phòng ở? Tại sao a? Ngươi đi học có thể ở ký túc xá mà!"
"Không muốn, ta ghét ký túc xá!"
Đối với ký túc xá, ta coi như là có bóng ma tâm lý, hồi học tiểu học có lúc bị bắt ở ký túc xá, điều kiện kém muốn chết, lúc cần sưởi ấm lại không cho miếng nhiệt nào, mùa đông lạnh muốn chết, mùa hè một chiếc quạt quay treo ngược trên trần nhà tuỳ thời cũng có thể rớt xuống, còn đặt một cái tên thật kêu là "Tiểu học thực nghiệm" đây, ngay cả túp lều rách cũng không bằng, điểm chết người là một phòng 8 người ngủ, lúc muốn đọc sách luôn có người làm ồn, cái gì cũng xem không vào, ký túc xá...ta sợ rồi!
Cho nên trước khi tới cũng đã cùng cha thương lượng đối sách ổn thỏa, cha cũng đồng ý ta không cần ở trong trường, nếu như trường học bên kia có thắc mắc vấn đề gì, sẽ nói là do thân thể khó chịu...
Mặc dù ta cường tráng như trâu...
"Ngươi ghét ký túc xá...Ta bây giờ ngược lại đặc biệt muốn trở về thời gian học đại học, cùng bạn học ở kí túc xá, mỗi ngày học tập một ít, hàn huyên một chút...."
Ta vừa nghe vừa nghĩ, tốt như vậy sao? Vạn nhất có biến thái....hoặc là đầu gấu hay ma cô mấy cái loại đó...Coi như xong! Mạng nhỏ vẫn quan trọng nhất.
Cẩn ngây thơ ơi, ta còn muốn giữ lại mạng nhỏ đi yêu ngươi! Ta khe khẽ cười, vui vẻ suy nghĩ....