Vài ngày sau, cha trở lại, gương mặt phong trần mệt mỏi. Về nhà cũng không hỏi ta câu nào, giống ông nội, hắn cũng chỉ bảo ta nghỉ ngơi, ở nhà xem tivi, ra ngoài thư giãn.
Vết thương trên tay rất nhanh đã cắt chỉ, ta nghĩ, ta cũng nên trở lại trường học, đem ý nghĩ của ta nói cho cha, cha trầm mặc hồi lâu, chỉ nói, không vội, cha có chuyện muốn cùng ngươi thương lượng.
Ta muốn trở về trường học, bởi vì ta bắt đầu nhớ Cẩn.
Sau khi gặp chuyện không may đó, ta cũng không tới trường, cũng không biết trường học bây giờ ra sao, Cẩn nhất định biết, bạn học nhất định cũng biết. Mọi người sẽ nói gì, làm gì, mọi người sẽ nghĩ như thế nào?
Ta nói, ta muốn gánh vác tất cả trách nhiệm, bây giờ lại phát hiện, ta không làm được.
Lấy di động ra, từ lúc ở bệnh viện nhận được một cú điện thoại của Cẩn đến giờ cũng không liên lạc Cẩn chỉ vì không muốn quấy nhiễu nàng, bây giờ lại khó kiềm nén mình.
"Lão sư, ngươi có khỏe không!" Tin nhắn gởi đi, tâm liền nhảy lên. Cẩn rất nhanh hồi đáp!
"Ta rất khỏe, còn ngươi?"
"Ta ở nhà, đừng lo!"
"Nghe lời cha, đừng tranh cãi với người nhà!"
Nghe lời cha? Sao Cẩn đột nhiên nhắc tới cha, sao Cẩn lại biết cha trở lại? Chẳng lẽ...Ta có một loại dự cảm không lành.
Ta lại một lần đưa ra việc ta phải về trường học, lần này, cha không còn nói mấy cái câu giống như hãy ở nhà nghỉ ngơi thật tốt nữa, mà là nói ra một câu khiến ta ngỡ ngàng như không tin vào tai mình.
"Ta muốn ngươi chuyển trường!"Cha lạnh lùng nói!
"Chuyển trường? Ta không chuyển!" Tại sao lại chuyển trường? Ta không muốn chuyển, ta không muốn rời xa Cẩn!
"Không chuyển? Không chuyển trường để ngươi ở trong trường quậy tiêu điều hết sao!" Cha tựa hồ là đã quyết định.
"Sao ngươi biết?" Ta rất muốn biết việc cha làm hết thảy là vì cái gì.
"Hài tử, cha biết là cha không tốt!" Khẩu khí của cha rõ ràng hòa hoãn rất nhiều "Từ nhỏ đã đem ngươi ném cho ông bà nội, đã nhiều năm như vậy, cha không ở bên người chiếu cố ngươi, sơ sót ngươi, là cha không tốt, cha sau này sẽ không bỏ rơi ngươi nữa, ngươi nghe cha một lần, chuyển trường đi, cha tìm một trường tốt hơn cho ngươi, ngươi sáng đi học, sau đó trở về nhà cha ngủ, cùng cha tạo dựng nên cuộc sống, được không?"
Lời của cha quả thật làm cho lòng ta run lên, cha, ta chờ những lời này của ngươi bao nhiêu năm, bây giờ, ngươi đúng vào khoảng thời gian nhạy cảm này lại nói ra.
"Cha, bây giờ nói những thứ này còn có ích gì a, ta đã quen một mình rồi, ta đã không còn thói quen có cha bên cạnh nữa!"
Ta biết nói như vậy sẽ tổn thương cha, nhưng là, ta không muốn lừa dối ngươi, càng không muốn lừa gạt mình!
"Cha đã gọi cho mẹ ngươi, nếu như ngươi không muốn đến chỗ của cha vì không muốn gặp dì, ngươi có thể đến chỗ mẹ ngươi, mẹ ngươi vẫn muốn ngươi đi nước ngoài, đi Mỹ, ngươi có thể sinh hoạt tốt hơn, học trường tốt hơn..."
"Ta không đi Mỹ ~" Không nghĩ tới mẹ sẽ đem chuyện này nói cho cha, không biết hai người lúc nào thì liên lạc với nhau, trong trí nhớ của ta, cha và mẹ tựa như hai người xa lạ, điểm chung duy nhất của hai người chính là ta.
"Hài tử, ngươi đã học khá lên sao? Đổi hoàn cảnh, ngươi sẽ tiến xa hơn nữa!"
Cha nói hay ghê, giống như ta bị một chứng bệnh nan y gì đó cần chữa trị, mà chỉ cần đổi một cái bệnh viện là có thể đem ta cứu sống.
"Cha, ngươi rốt cuộc sao lại làm thế?"
"Ngươi hỏi ta? Ta còn muốn hỏi ngươi một chút, ngươi cùng với Đỗ lão sư đó của các ngươi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?"
"Xảy ra chuyện gì?" Cái vấn đề này cha hỏi có chút đột nhiên, ta cho là cha muốn ta chuyển trường hoặc nghỉ học cũng là vì vụ đánh nhau đó, không nghĩ tới, cha sẽ nhạy bén như vậy trực tiếp bắt được mấu chốt của vấn đề.
Cha không hổ là cảnh sát.
"Ta với Đỗ lão sư, ta với Đỗ lão sư có thể như thế nào, nàng là lão sư của ta a!" Ta muốn hời hợt nói cho qua đi.
"Phải không?" Cha dùng ánh mắt hoài nghi nhìn ta, ánh mắt kia, thật giống như ánh mắt cha lúc thẩm vấn phạm nhân mà lúc nhỏ ta tình cờ nhìn thấy.
"Minh tử, cha làm cảnh sát mười mấy năm, ý định này của ngươi, cha sẽ không hiểu sao?" Cha ý vị thâm sâu nói.
"Cha, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?"
"Có phải ngươi yêu nàng hay không?"
Lời của cha khiến sống lưng ta run lên, không nghĩ tới, vạn vạn không nghĩ tới. Ta sửng sốt, đột nhiên cảm thấy không thể nói gì để chống đỡ được.
"Minh tử, là cha không tốt, từ nhỏ đã không để cho ngươi cảm nhận được ấm áp gia đình, không cảm nhận được tình thương yêu của mẹ, cho nên bây giờ ngươi mới có cái loại tình cảm thác loạn nay, Minh tử, ngươi nghe lời cha, đừng tiếp tục như vậy nữa!"
"Đừng tiếp tục nữa..." Ta lẩm bẩm nói.
"Cha, nếu ngươi đã biết, ta cũng không cần giấu ngươi cái gì nữa, đúng vậy, tình yêu của ta là tình yêu chiếm hữu, Đỗ lão sư, Đỗ Cẩn! Ta biết, ngươi sẽ cảm thấy ta thật khó hiểu, cảm thấy ta là điên rồi, ta cũng biết phần tình cảm này của ta là cỡ nào không thể chấp nhận, nhưng là, ta yêu, yêu chính là yêu, không có lý do gì, không phải là cái loại tình cảm cha mẹ con, không phải là cái loại tình thầy trò tri kỷ, đây là tình yêu!"
Cha ngây người như phỗng, chuyện như hắn đã đoán trước, nhưng khi nghe sự thật từ trong miệng nữ nhi của hắn cứ như vậy nói ra, hắn cảm thấy khiếp sợ.
Tay cha khẽ run, không biết là bởi vì tức giận hay là bởi vì đau lòng.
"Hài tử, ngươi như vậy không được, thật không được, ngươi nghe lời cha, mọi chuyện phát sinh trong quá khứ cha đều không nhắc tới nữa, lần này, ngươi nghe cha một lần đi!"
"Cha, thật xin lỗi, ngươi muốn ta không yêu Đỗ Cẩn nữa, ta không làm được!"
"Baaa" Cha tát vào mặt của ta một cái thật mạnh, lớn như vậy, đây là lần đầu tiên ta bị thân nhân của mình đánh, hơn nữa lại là cha của ta.
"Súc sinh! Yêu, ngươi biết cái gì là yêu? Ngươi cái này gọi là yêu sao? Cái ngươi gọi là yêu chính là con đường xuống địa ngục!"
Trên mặt đau rát, cha là cảnh sát, tự nhiên xuất thủ không thể so với người bình thường, choáng váng đầu, hoa mắt, lỗ tai ong ong. Nhưng nội tâm ta vẫn bình tĩnh như vậy, chưa bao giờ bình tĩnh như thế.
"Cha, ngươi có yêu mẹ ta sao?"
Cha không nghĩ tới ta sẽ hỏi cái này.
"Ta nghĩ, ngươi nhất định là có yêu mẹ, nếu không, cũng sẽ không có ta, nhưng là, các ngươi chẳng qua là yêu nhau, cuối cùng cũng không còn bên nhau nữa, cha, ngươi cho tới bây giờ chưa từng nhắc tới mẹ trước mặt ta, tựa như mẹ chưa từng xuất hiện trong cuộc đời ngươi, ngươi hỏi ta biết cái gì là yêu, ngươi hiểu không?"
Đón lấy ánh mắt của cha, từ nhỏ đến lớn, ta cũng muốn hỏi cha đến tột cùng có yêu hay không có yêu mẹ, nhưng ta không dám hỏi. Bây giờ, ta dám.
"Ngươi có thể phỉ nhổ ta, tình yêu của ta, ở trong mắt của ngươi, không đáng giá một đồng, thậm chí là đáng khinh đến không chịu nổi, nhưng là, ngươi ý kiến gì về ta, ta đều không quan tâm, về phần người khác, ta lại càng không cần biết! Cha, thật ra thì từ nhỏ ta đã có một chí hướng, không phải là cái gì cường quyền ta, kiếm nhiều tiền, những thứ này đối với ta mà nói cũng không có ý nghĩa, ta chỉ muốn tìm được một người ta yêu, ta chỉ muốn một ngôi nhà, ta muốn một cuộc sống bình lặng, ta nhất định sẽ dùng cả sinh mạng của ta đi yêu người ấy, bảo vệ người ấy, bây giờ, người ấy xuất hiện, chính là Đỗ Cẩn, ta muốn cùng người ấy ở chung một chỗ, bất kể người ấy là nam hay nữ, là lão sư hay còn là những thứ khác, cũng không thể ngăn trở ta!"
Lúc nói xong lời này, ta đã là nước mắt rơi đầy mặt.
Cha tê liệt ngồi trên ghế salon, ôm đầu, không nói tiếng nào, 18 năm, chuyện tình cảm hai cha con chúng ta một từ cũng không nói qua, đây là lần đầu tiên, cũng là nói đến núi lở đá mòn.
"Minh tử, ngươi làm cho cha cảm thấy rét lạnh!"
Ông bà nội nghe ta và cha cãi vả, cũng chạy tới trong phòng, khi nghe ta nói hết lời này, hai người cũng trầm mặc.
"Không được!" Cha đột nhiên rống lên một tiếng, để cho ta cả kinh,"Ngươi lập tức chuyển trường, nếu không, ngươi liền đi nước ngoài cho ta!"
"Ta không chuyển, cũng không đi nước ngoài, cha, ngươi hiểu rõ ta, ta là một kẻ hèn yếu sao?"
Cha nảy sinh ác độc, quả đấm nắm thật chặc, ta thật sự là nữ nhi của cha a, thì ra là dáng vẻ của ta lúc nổi giận là di truyền từ cha.
"Hảo, vậy ngươi cũng đừng hy vọng gì, ta thà đem ngươi nhốt ở trong nhà nuôi cả đời, cũng không để cho ngươi đi ra ngoài làm cho ta mất mặt!"
"Hahaha!" Ta cười"Cha, ngươi cho ta là cái gì? Ta không phải là vật phẩm của ngươi, ngươi không khống chế được ta!"
"Hảo, ta không khống chế được ngươi, ta khống chế được Đỗ Cẩn!"Dáng vẻ của cha khiến ta cảm thấy có chút khủng bố.
Đỗ Cẩn.....Lúc cha nói lên hai chữ này, giống như hai phát đạn lập tức ghim thẳng vào trái tim ta, khiến ta lập tức mất đi năng lực kháng cự.
"Ngươi không chuyển trường, ta sẽ làm cho Đỗ Cẩn chuyển đi, không chuyển đi, ta cũng sẽ không để cho nàng ở được!"
Ta không nghĩ tới cha sẽ ra hạ sách này.
Ta không phản đối, ngơ ngác suy nghĩ hồi lâu, bà nội đi tới cạnh ta, vuốt đầu của ta, lau dòng nước mắt chảy xuống trên mặt ta.
"Con trai, chớ ép hài tử, nàng còn nhỏ!" Bà nội luôn che chở ta, cho dù là bây giờ, ta cảm thấy ta đã bị tất cả mọi người xa lánh, bà nội vẫn thương yêu ta.
"Chu Minh! Ta cho ngươi biết, ngươi không có lựa chọn, ta nhất định phải đem hai người các ngươi tách ra!"Cha đi tới trước mặt của ta, từng chữ một nói"Ngươi nhớ lời của ta! Ta thà bóp chết ngươi, cũng không để ngươi lụn bại đến dường này!"
Nói xong, cha đóng sầm cửa mà đi, căn phòng an tĩnh, chỉ còn ông bà nội, bà nội kéo tay ta, ông nội đứng ở cửa, còn ta, vẫn ngơ ngác đứng ở nơi đó.
Lời của cha vẫn còn vang vẳng bên tai, "Ta không khống chế được ngươi, ta khống chế được Đỗ Cẩn!"ta cảm thấy lạnh cả sống lưng, cả người cũng trở nên lạnh run, giờ khắc này, ta mới phát giác được mình mềm yếu, vô dụng đến mức nào, Cẩn, ta luôn miệng nói ta yêu ngươi, nhưng là chuyện diễn ra trước mắt, ta lại không có năng lực bảo vệ ngươi, Cẩn!
"Minh tử, chớ bướng bỉnh nữa, cha ngươi cũng là vì muốn tốt ngươi, vì chuyện của ngươi, cha ngươi chạy đến trường của ngươi, nhờ thật nhiều mối quen biết mới làm thủ tục chuyển trường cho ngươi được, Minh tử, ngươi nghe lời đi!"
"Bà nội? Ngươi nói, cha ta tới trường?"
"Ân, đúng vậy!"
"Vậy cha có tìm Đỗ lão sư phiền toái hay không?"
"Đứa nhỏ ngốc, cha ngươi tại sao làm như vậy a, cha ngươi tìm Đỗ lão sư đó, chính là muốn nàng khuyên nhủ ngươi chuyển trường, Đỗ lão sư cũng đáp ứng, ngươi xem, ngươi còn nói ngươi thích người ta, ta xem ra ngươi chính là tương tư đơn phương..."
Ta hiểu Cẩn tại sao muốn ta nghe lời của cha, tạo sao lâu như vậy không liên lạc ta! Cẩn, chẳng lẽ, thật sự ngươi cũng muốn ta đi?