"Hậu quả của việc làm việc liên tục không nghỉ ngơi suốt nhiều ngày, không bổ sung đầy đủ chất dinh dưỡng dẫn đến rối loạn thần kinh trung ương. Bệnh nhân có dấu hiệu đau nhức ở vùng bụng cùng khó thở và căng thẳng, nguyên nhân do axit tiết ra ở dạ dày không được kiểm soát, có thể gây nên chán ăn và nặng nhất là viêm loét dạ dày." Một người phụ nữ tầm bốn mươi tuổi đang cúi người khám cho người đàn ông bất tỉnh trên giường.


Bà vừa nói, vừa không nhịn được thở dài :"Haiz... rốt cuộc tinh thần bất thường làm sao mới tra tấn cơ thể mình một cách tàn nhẫn như vậy..."


Chu Cát Sa nghe thấy vậy, tâm đau như bị cứa vô số nhát dao. Cô cầm lấy bàn tay to lớn của anh, cất giọng run run :"Vậy hiện tại phải làm như thế nào, thưa bác sĩ ?"


Người phụ nữ trước mặt cô đây được bọn cô tìm thấy ở thôn bên cạnh. Tôn thôn trưởng là người duy nhất có vẻ biết một số kiến thức về Y học, nhưng sợ vì phán đoán sai mà ảnh hưởng đến tình trạng bệnh nhân, ông đành tự mình lái xe đến thôn gần đây nhất cách một cây số. May sao đúng lúc đó bác sĩ duy nhất của thôn đang nghỉ ngơi trong phòng, nghe thấy có tin khách dưới xuôi bị ngất liền vội vàng đồng ý đến khám cho Ôn Ngôn.


"Quan trọng nhất hiện tại là phải để bệnh nhân nghỉ ngơi. Ít nhất trong một tuần, bệnh nhân không được làm việc quá sức, ăn uống đầy đủ. Tôi sẽ kê một số thuốc giúp bệnh đau bụng đỡ hơn." Bác sĩ nghiêm túc ghi một dãy chữ trên tờ giấy trắng, sau đó ngước xuống nhìn Chu Cát Sa đang quỳ gối bên cạnh anh.


"Cô là người nhà anh ta ?" Bà ta hỏi.


Chu Cát Sa không do dự gật đầu, nhận lấy tờ giấy từ tay bác sĩ.


Lúc này bên ngoài bỗng vang lên một giọng hô hào hứng khởi.


"Tìm thấy rồi ! Chúng ta tìm thấy vị ứng cử viên đó rồi." Một anh chàng thanh niên làn da rám nắng ngó đầu vào phòng bệnh, thông báo với Tôn thôn trưởng.


Tôn thôn trưởng thở dài nhẹ nhõm, hỏi lại :"Ông ta được tìm thấy ở đâu ?"


Anh thanh niên ngước đôi mắt lấp lánh về phía Chu Cát Sa, giọng nói biết ơn :"Phán đoán của Chu tiểu thư quả nhiên rất hợp lí. Theo lời cô nói, chúng tôi đi dọc theo con suối phía Tây, sau đó liền thấy vị ứng cử viên đó nằm gục bên một tảng đá. Chúng tôi tưởng ông ta bất tỉnh liền nhanh chóng chạy đến, hoá ra..." Anh ta làm vẻ mặt dở khóc dở cười :"Ông ta đi dạo quanh đây, thấy suối trong mát liền nhảy vào tắm, sau đó vì mệt mỏi mà chớp mắt một lúc, không ngờ lại ngủ liên tù tì đến khi chúng tôi phát hiện ra ông ấy."


Tôn thôn trưởng không dám chậm trễ, quay sang hỏi bác sĩ liệu có thể xem qua cho vị ứng cử viên. Bác sĩ sảng khoái đồng ý, cầm cặp lên đi sang phòng bên cạnh. Thoáng chốc trong phòng chỉ còn lại Chu Cát Sa cùng Ôn Ngôn.


Có lẽ do tiếng động quá lớn, mày Ôn Ngôn đột nhiên nhăn lại, bộ dạng khổ sở. Bờ môi khô khốc của anh đóng rồi lại mở, mắt nhắm nghiền, Chu Cát Sa phải ghé sát vào người anh mới nghe thấy được vài từ rời rạc.


"Cát Sa... Cát Sa..."


Chu Cát Sa ngoan ngoãn đáp lại.


"Em đây, Ôn Ngôn."


Dường như nhận ra giọng nói của cô, tay anh bỗng dưng động đậy, nắm chặt lấy cổ tay cô không rời. Anh khó khăn phát âm, giọng nói thì thào tựa như kiệt sức, nhưng Chu Cát Sa lại nghe rất rõ.


Anh nói :"Cát Sa, anh xin lỗi... Đừng rời khỏi anh..."


Chu Cát Sa cứng đờ người. Tâm trạng cô xúc động cùng bối rối, môi mấp máy mãi cũng không thể phát ra tiếng gì, mắt rưng rưng lưng tràn, giọt lệ trong suốt bên mi giống như có thể rơi xuống bất kỳ lúc nào.


Cô nhớ đến những lời nói tổn thương mà cô nói với anh. Sau đó lại nhớ đến lời chia tay cô tuỳ tiện buông ra, vẻ mặt khi đó của anh nếu nói tức giận thì không đúng, chính xác là phải dùng từ "sụp đổ".


Cô càng nghĩ, càng hận không thể cho mình một cái tát thật mạnh.


Chu Cát Sa, nếu mà mày mất đi người đàn ông trước mặt, mày sẽ mất đi toàn bộ thế giới này !


"Ôn Ngôn, Ôn Ngôn, là lỗi của em, anh không cần phải xin lỗi..." Chu Cát Sa trực tiếp quỳ xuống bên giường, ghé vào ngực anh dụi dụi.


Ôn Ngôn bất tỉnh nhưng vẫn cố gắng nắm lấy tay cô như cọng rơm cứu mạng, miệng thỉnh thoảng lại vang lên tiếng xin lỗi nho nhỏ.


Có lẽ chỉ có anh biết, sáu ngày qua, chuyện này thường xuyên diễn ra. Chỉ cần anh nhắm mắt, bóng hình, dáng vẻ và cả giọng nói của cô đều hiển hiện trong đầu anh, từng bước bức anh phát điên.


Nhưng hiện tại quanh quẩn bên chóp mũi là hương thơm thiếu nữ quen thuộc, trán anh từ từ dãn ra. Bao cơn mệt mỏi cùng kiệt sức dần dần bủa vây lấy anh, tinh thần được thả lỏng, Ôn Ngôn lần đầu tiên được ngủ yên giấc trong suốt tuần qua.


Lý Nguyệt đứng ngoài cửa, trên tay là một bát cháo nóng hổi vừa mới nấu. Tôn thôn trưởng dặn dò cô phải chăm sóc nhiệt tình hai vị khách này. Nhưng không có lời thôn trưởng, cô cũng sẽ vui vẻ làm. Một buổi chiều không dài cũng không ngắn, hình tượng Chu Cát Sa để lại trong lòng cô chính là một cô gái xinh xắn dễ gần lại thông minh sắc sảo. Cho dù là người thành phố, cảm giác cô gái này đem lại cho cô tóm tắt bằng hai chữ "bình dị", nổi bật nhưng không kiêu ngạo, rực rỡ tựa đóa hoa lan vào buổi sớm mai, mộc mạc lại tinh tế.


Lý Nguyệt đắn đo một hồi lâu, cuối cùng quyết định không đi vào, không dám phá hỏng bầu không khí ấm áp này.


Cô nhẹ nhàng đóng cánh cửa sau lưng mình, đột nhiên trái tim giật thót vì sự xuất hiện của một cậu bé tầm mười tuổi.


"A Lục, thật là... làm chị giật mình." Lý Nguyệt cười cười nói, tiện tay chỉnh cho bát cháo không rớt ra ngoài.


A Lục đỏ mặt, bẽn lẽn nói hai từ xin lỗi. Hai tay cậu bé giấu một tờ thiếp nhỏ sau lưng.


Lý Nguyệt xoa đầu A Lục, dịu dàng hỏi :"Em tới đây tìm chị à ?"


Cậu bé vội vàng lắc đầu :"Không ạ, em muốn tìm chị... chị Cát Sa."


"Cát Sa tỷ ?" Lý Nguyệt kinh ngạc.


"Vậy thì không được rồi, Cát Sa tỷ đang cùng người nhà chị ấy nghỉ ngơi, chúng ta không nên quấy rầy. Hay là để sáng mai nhé ?"


A Lục ngượng ngùng co chân lại, gật đầu đồng ý, cất cẩn thận tấm thiệp vào trong túi áo đã phai màu.


Lý Nguyệt dắt tay cậu bé đi qua dãy hành lang tới tầng một, vừa đi vừa kể :"Sáng nay chị lên rừng tìm được lá khúc, vừa này vừa mới làm xong một mẻ bánh khúc, chị mời em ăn nhé ?"


"Vâng ạ !" A Lục nhắc đến ăn liền phấn khích, hai mắt lấp lánh trong sáng tựa hai viên kim cương.


———


Nông thôn, buổi sáng sớm, tiếng chim líu lo cùng tiếng gà gáy vang dội cả một góc đường đã trở nên quá quen thuộc với người dân nơi đây.


Không khí se se lạnh đặc biệt thoải mái trong thời tiết nóng nực của mùa hè, khiến người ta chỉ muốn rúc vào một góc chăn rồi tiếp tục nằm ngủ. Ngoài nhà, từng giọt sương long lanh đậu lên hàng vạn chiếc lá trong rừng, kết hợp với tia nắng dịu nhẹ của mặt trời, tạo nên cảnh tượng đẹp đẽ mà ở thành phố sẽ không bao giờ gặp được.


Trong một góc sân, cạnh cái giếng cũ, lão Húc cùng anh quay phim ngồi xổm xuống, tiếng bàn chải ma sát với hàm răng trở thành tiếng âm thanh duy nhất giữa hai người.


Lão Húc múc một ca nước từ trong giếng, súc miệng. Anh quay phim vẫn đang đánh răng, ánh mắt ngây dại nhìn đống bọt phun ra từ miệng mình.


"Sao vậy ?" Lão Húc tò mò hỏi.


Anh quay phim dứt mắt ra khỏi đống bọt, nhìn thẳng vào lão Húc, nghiêm túc hỏi :"Tiền bối, anh có thấy bọt kem đánh răng giống kem không ?"


"..."


"Haiz... Tự nhiên em thèm ăn kem quá !"


"..."


"Vậy chốt nhé, khi nào về anh phải đãi bọn em một chậu kem. Coi như là để an ủi tinh thần bị tổn thương của chúng ta sau vụ việc này."


"...?"


Tiếng cười đùa vui vẻ vang lên, bầu không khí vui tươi giản dị lan tràn khắp thôn.


Chu Cát Sa dụi mắt, gục đầu vào hõm cổ anh. Hai tay cô tựa như bạch tuộc quấn lấy eo anh, hai chân được chân anh kẹp giữa, trên người đắp một lớp chăn mỏng.


Cô ngáp dài, định ngủ tiếp thì phát hiện ra một điều không đúng. Rõ ràng lúc cô ngủ, cô đang ngồi tựa lên giường, đầu chôn vùi vào lòng anh.


Nhưng ai nói cho cô biết, vì sao lúc cô tỉnh dậy, cô phát hiện ra mình đang nằm gọn gàng trên giường, thậm chí còn rất thoải mái được anh ôm vào lồng ngực ?


Chu Cát Sa mở mắt, vội vàng khép lại, sau đó lại mở mắt.


Cô thực sự không đang nằm mơ, Ôn Ngôn đã tỉnh dậy, bộ dạng hình như còn dậy từ rất lâu, và anh đang-nhìn-chằm-chằm-vào-mặt-cô !


"Anh... Anh dậy lâu chưa ?" Chu Cát Sa xấu hổ lùi phía sau, lưng chạm vào tường.


Ôn Ngôn cong môi, nắm lấy eo cô đẩy về phía mình, chiếc cằm lún phún chút râu cọ cọ lên tóc cô, động tác yêu thương tràn đầy.


Anh nói :"Vừa mới dậy."


Chu Cát Sa ẫm ờ cho qua, đưa tay lên má anh, xoa nhẹ nhàng :"Vậy bây giờ anh cảm thấy không khỏe chỗ nào không ?"


Ôn Ngôn lắc đầu, nghiêng đầu dựa sát vào bàn tay cô, trả lời :"Rất tốt, chỉ cần có em, anh sẽ khỏe lại."


Hai má cô đỏ rực lên, ánh mắt lấp lánh ngượng ngùng, miệng lẩm bẩm tự hỏi không biết anh học ở đâu những lời nói ngọt ngào này.


Ôn Ngôn quan sát từng cử chỉ của cô, tâm trạng thoáng yên lòng.


Thật tốt, là cô, bằng xương bằng thịt, nằm trong lòng anh.


"Thôi được rồi, bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi vài hôm. Trưa nay bọn mình về thành phố, sau đó anh cố gắng xin nghỉ một, hai buổi nhé." Cô biết công việc anh bận rộn, cô cũng biết tầm quan trọng của anh đối với bệnh viện, vậy nên chỉ dám xin hai ngày độc nhất.


Ôn Ngôn nghe thấy vậy liền ngay lập tức gật đầu, đồng ý làm theo cô.


Anh ngồi dậy, lấy chiếc điện thoại đặt trên bàn, bấm một lúc, đầu bên kia vang lên một giọng nói cung kính.


"Ôn thiếu gia ?"


"Xin nghỉ cho tôi năm ngày, cơ thể không khỏe, không thể đi làm."


"Nghỉ làm ?! Vâng... Vâng ạ !" Người bên kia có vẻ ngạc nhiên.


Phải biết rằng vị bác sĩ này, từ khi đi làm đến bây giờ, số lần nghỉ làm chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay. 13 năm đứng trong phòng mổ, trung bình mỗi năm nghỉ làm đúng... một buổi.


Vậy mà bây giờ liền nghỉ liên tù tì suốt năm ngày, đúng là làm người ta hốt hoảng.


"Thiếu gia, ngài... bệnh ngài có nặng lắm không ? Có cần tôi báo với tiên sinh..."


"Không cần, chỉ là cảm thấy không khỏe, đừng mở mồm nói lung tung." Ôn Ngôn không kiên nhẫn ngắt lời, tiện thể tắt máy luôn.


Vẻ mặt anh lạnh lùng không cảm xúc, ánh mắt sắc lạnh đáng sợ, dường như lại biến thành vị bác sĩ lãnh đạm. Nhưng khi nhìn đến khuôn mặt trắng trẻo tròn tròn của cô, anh lại mím môi, khoé mắt cong lên trìu mến.


"Anh xin nghỉ luôn tận năm ngày !" Chu Cát Sa há hốc mồm.


Ôn Ngôn hôn lên trán cô, khẽ khàng đáp :"Ừm, nhưng anh có một điều kiện."


Chu Cát Sa ngơ ngác.


"Em dọn sang căn hộ anh, hàng ngày anh đưa đi làm, về nhà em chăm sóc anh, được không ?"


———


"Hàng trăm cuốn sách giáo khoa cùng rất nhiều bộ quần áo mới và lương thực thực phẩm đã được quyên góp. Nhà lãnh đạo còn từ thiện một món tiền không nhỏ để cải thiện tình trạng nhà ở nơi đây, giúp người dân trong thôn có thể trải qua một mùa đông ấm áp."


Lão Húc nhìn thẳng vào máy quay, bước chân nhẹ nhàng về phía đám trẻ con đang ngồi xung quanh đống quà, nói tiếp :"Hơn ai hết, nhờ có sự giúp đỡ của mọi người, trẻ con trong thôn đã có cơ hội được tiếp xúc với những kiến thức mới lạ, làm cho con đường của họ tiến về tương lai càng trở nên dễ dàng hơn, sau này ắt sẽ có nhân tài làm rạng danh thôn, rạng danh huyện, trở thành tấm gương sáng để mọi người học hỏi."


Tiền bối quả nhiên là tiền bối, từ giọng điệu, ánh mắt và khí chất đều toát ra vẻ chuyên nghiệp.


Chu Cát Sa say mê quan sát lão Húc cùng anh quay phim đi đi lại lại giữa mọi người, thỉnh thoảng cô lại cúi xuống hí hoáy viết gì đó lên cuốn sổ.


Ôn Ngôn đứng bên cạnh thu hút vô vàn ánh mắt tò mò cùng say mê, nhưng anh lại chỉ nhìn chằm chằm vào góc nghiêng xinh đẹp của cô.


Chu Cát Sa buộc tóc cao lên, một vài sợi tóc tinh nghịch rũ xuống bên mặt. Đôi mắt sạch sẽ không tì vết toát lên vẻ linh hoạt cùng ý chí mạnh mẽ, chiếc mũi dọc dừa nhỏ nhắn, bờ môi đỏ mọng hơi chu lên mỗi khi mải suy nghĩ, làn da mịn màng mềm mại tựa trứng gà bóc dường như có thể vắt ra nước.


Ai bảo chỉ có đàn ông mới quyến rũ khi làm việc ?


Con gái thực sự còn xinh đẹp và chói loá hơn nhiều lần mỗi lần tập trung xử lí công việc, người con gái trong mắt anh chính là một bằng chứng điển hình.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play