Từ trước đến nay, Chu Cát Sa chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ tức giận của anh đến vậy.


Ngón tay anh kéo cằm cô lên, lực mạnh dọa người. Đôi mắt vốn luôn luôn nhu hoà nay lại mang theo cỗ lửa giận dữ khiến tâm cô sợ hãi.


Chu Cát Sa mím môi, lấy tay hất tay anh ra, nghiêng người nhào về phía sau. Cho dù Ôn Ngôn có ôm cô chặt đến đâu cũng không thể giữ cô lại, chỉ biết trơ mắt nhìn cô dời khỏi người mình.


Chu Cát Sa mặt mũi đỏ bừng, ngẩng cao đầu nhìn anh, cắn răng đáp :"Phải, em sợ. Em sợ phải kết hôn, phải thực hiện chức vụ của một người vợ. Em muốn dành thời gian cho sự nghiệp, cho bố mẹ, vì sao lại không được ?"


Cô dừng lại một chút, hít một hơi để lấy dũng khí, sau đó khó khăn nói :"Nếu đã như vậy... em nghĩ chúng ta nên tạm dừng lại một khoảng thời gian."


"Chu Cát Sa, đừng hồ nháo !" Ôn Ngôn hoảng hốt đến mức đứng lên.


Chu Cát Sa vừa thốt lời xong trái tim liền quặn thắt đến mức không thở nổi. Nhưng lời đã nói ra thì không thể rút lại, bây giờ hối hận cũng không kịp.


Cô lùi người về phía cửa, nhanh chóng chạy ra khỏi phòng. Trước khi đi, cô còn không quên dặn anh :"Đừng đuổi theo em, em muốn ở một mình."


Chu Cát Sa một chân bước ra khỏi phòng liền đi ngang qua hành lang, tâm trạng hỗn loạn tựa mớ bòng bong không thể gỡ rối.


Cô không dùng thang máy, tự kỷ chạy năm tầng cầu thang, khoé mắt tràn ra hai hàng lệ.


Lần đầu tiên cãi nhau, không ngờ lại vì lý do như vậy.


Đi đi lại lại giữa năm tầng, Chu Cát Sa cũng sụt sịt xong. Cô tuỳ tiện đi vào nhà vệ sinh, bật nước lên rửa mặt.


Trong lúc đó, một nhóm hộ sĩ nữ vô tình đi ngang qua, rôm rả trò chuyện, cũng không để ý lắm đến cô gái bé nhỏ mắt ửng đỏ đứng trước gương.


Chu Cát Sa vốn không quan tâm định bước ra ngoài, nhưng một vài từ trong cuộc hội thoại của họ đã vô tình lọt vào tai cô khiến cô không thể không ở lại.


Một nữ hộ sĩ trẻ tuổi ra vẻ thần bí ghé vào nhóm, nói khẽ :"Biết bạn gái của Ôn bác sĩ khoa ngoại không ?"


Câu hỏi ngay lập tức đón nhận được sự hưởng ứng nồng nhiệt.


"Đương nhiên là biết, hình như tên Cát Sa, chưa nhìn thấy bao giờ nhưng nghe nói học báo chí, xinh xắn, cá tính." Nữ hộ sĩ già dặn kể.


Nữ hộ sĩ trẻ tuổi bĩu môi, cô ngó nghiêng xung quanh, phát hiện ra ngoài một cô bé đang rửa tay thì không còn ai khác, cô liền nâng cao giọng lên tỏ vẻ bất mãn :"Vậy chúng ta đã bị lừa suốt bao nhiêu năm nay rồi. Thực ra... đó là bạn gái giả của Ôn bác sĩ."


"Cái gì ?!" Mọi người sửng sốt.


Nữ hộ sĩ hài lòng nhìn phản ứng của mọi người, tiếp tục nói :"Thử nghĩ xem, quen biết bao nhiêu năm nay rồi, Ôn bác sĩ cũng đã qua tuổi ba mươi, nhưng vẫn chưa có dấu hiệu kết hôn. Rõ ràng là anh đã thuê hoặc quen ai đó nhờ cô gái đấy giả dạng bạn gái."


"Nhưng để làm gì ?" Một cô gái tự hỏi.


"Còn vì cái gì nữa. Ai cũng biết Ôn tiên sinh mong muốn con trai mình lập gia đình, mấy năm trước còn bắt Ôn bác sĩ đi xem mắt. Nhưng nam thần của chúng ta lãnh đạm không dính bụi trần như vậy, làm sao có thể đồng ý. Vậy nên anh đã thuê cái cô Cát Sa gì đó đóng giả, tiện thể chặt đứt luôn ý định tiếp cận của mọi người. Một mũi tên trúng hai con chim, quả nhiên là đại thần !" Nói đến câu cuối, cô gái để lộ ánh mắt mến mộ đầy hình trái tim.


Mọi người nghe thấy vậy, gật gù đồng tình. Cô gái xinh đẹp nhất trong số họ đột nhiên mặt mũi đỏ bừng, ngượng ngùng hỏi :"Vậy mọi người nghĩ em có cơ hội không ?"


"Lạc Lạc ! Sao tớ lại quên mất ngày xưa cậu cũng từng yêu đơn phương Ôn bác sĩ... Tốt rồi, lần này cố gắng lên, trói chặt nam thần của chúng ta lại, tốt nhất là trói luôn đến lễ đường."


Lễ đường...


Kết hôn...


Bạn gái giả...


Chu Cát Sa thẫn thờ bước ra khỏi nhà vệ sinh, để lại sau lưng tiếng cười đùa vui vẻ.


Cô im lặng đi như vậy, bất giác gọi xe, bất giác quay trở về kí túc xá, bất giác nằm trên giường nhìn trần nhà thẫn thờ.


Tiểu muội năm hai đang ăn mì bên cạnh nhìn thấy tình trạng của Cát Sa cũng không dám hỏi gì, tiếp tục ăn mì trong tò mò cùng lo lắng.


Chu Cát Sa thẫn thờ suốt buổi chiều, cuối cùng đến buổi tối mới có chút hành động. Cô ngồi bật dậy, vỗ vỗ lên má mình, cố gắng khiến đầu óc mình tỉnh táo hơn.


Chẳng phải chỉ là tạm chia tay thôi sao ?


Cũng không phải li dị, có gì mà lo ?


Chu Cát Sa càng nghĩ càng thấy kết hôn chính là nấm mồ của tình yêu, sự sợ hãi với hôn nhân càng lúc càng lớn.


Cô mở điện thoại ra, màn hình hiện lên hàng chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều của một người.


Cô cắn răng kéo số anh vào danh sách đen, cuối cùng gọi điện cho bố mẹ, báo với họ rằng cuối tuần này cô không thể về nhà.


Chu Cát Sa thở dài chán nản, lôi từ cặp một tập tài liệu, đọc trên giường.


Đài truyền hình hẹn cô cuối tuần đi phỏng vấn, cô không thể không tập luyện.


———


Thoáng chốc ba ngày trôi qua, cuộc sống Chu Cát Sa bình yên lạ thường, chỉ tóm gọn giữa nhà ăn và kí túc xá.


Không có những cuộc gọi điện hỏi thăm từ anh, không có những bữa trưa cùng anh đi mọi nhà hàng, không có những cái ôm ấm áp, những nụ hôn ngọt ngào.


Chu Cát Sa chỉ biết lao đầu vào học cùng tập luyện, không dám ngừng nghỉ dù chỉ một chút, chỉ sợ rảnh rỗi lại vô tình nhớ tới anh.


Ngày phòng vấn, Chu Cát Sa lục trong tủ một chiếc áo sơ mĩ nữ trắng cùng chiếc quần bò đen, mặc vào người giảm đi phần cá tính, lại thêm vẻ chuyên nghiệp cùng đàng hoàng.


Trên môi đơn giản thoa chút son, vậy là đã xong.


Cô ngắm nghía khuôn mặt mình trong gương, hài lòng gật đầu.


Chu Cát Sa đến đài truyền hình bằng taxi. Lúc cô bước vào sảnh liền trực tiếp hỏi lễ tân địa điểm phỏng vấn.


Cô lễ tân xinh đẹp tươi cười chỉ hướng cho cô. Chu Cát Sa cảm ơn, bước lên thang máy.


Trong phòng chờ đã thấy lác đác người. Chu Cát Sa đi vào liếc mắt qua những người trong đây, sau đó ngồi trên chiếc ghế gần đó, ngoan ngoãn ngồi chờ.


Tuy vẻ ngoài có vẻ bình tĩnh nhưng lòng cô đã hoảng loạn vô cùng. Khắp nơi đều là người lạ, cùng chung một mục tiêu bước vào cổng đài truyền hình. Họ phải đấu đá nhau, phải thể hiện hết khả năng của mình, người này có thể là bạn, cũng có thể là địch.


Cho dù sáng nay bố mẹ cô cùng vợ chồng Quỳnh Mai và em tiểu muội cùng phòng đã chúc cô may mắn, nhưng nỗi bất an vẫn không nhịn được dâng lên trong lòng.


Trong lúc đầu đang cuống cuồng lên, cô cảm nhận được một vật đang rung lên bên người. Chu Cát Sa lấy chiếc điện thoại từ trong túi quần ra.


Bởi vì phải phỏng vấn nên cô đã tắt chuông đi, chỉ để lại chế độ rung.


Trước mặt cô xuất hiện một hàng tin nhắn ngắn gọn.


"Tự tin vào chính mình, em là Chu Cát Sa của anh mà."


Số điện thoại lạ, có lẽ anh bác sĩ thiếu gia kia lại tuỳ tiện mua một chiếc sim mới rồi nhắn tin cho cô.


Chu Cát Sa xuỳ một tiếng, cất điện thoại trong túi. Cô không giở tài liệu ra ôn lại như mọi người xung quanh. Ba ngày nay trong đầu đều luẩn quẩn những kiến thức đó, cho dù bây giờ học lại cũng không có ích gì, thậm chí còn khiến tâm lí căng thẳng hơn.


Chu Cát Sa từ lâu đã như vậy, cho dù thi vào cấp ba, đại học hay đi phỏng vấn, nếu là vào giai đoạn ôn thi thì cô sẽ học thật nghiêm túc, nhưng trước ngày thi một ngày, cô nhất định sẽ không động chạm đến chút sách vở nào.


Lượt phỏng vấn rất nhanh đã tới lượt cô. Chu Cát Sa được gọi vào căn phòng đóng kín bên phải, bên trong gồm hai nữ một nam, tất cả đều mặc đồ công sở.


Chu Cát Sa trước tiên chào ba người, sau đó ngồi ngay ngắn trên chiếc ghế trước mặt họ, đặt lên mặt bàn tập hồ sơ.


Cuộc phỏng vấn diễn ra thuận lợi ngoài sức mong đợi. Lúc đầu nhìn thấy khuôn mặt thanh tú trang điểm nhẹ nhàng của cô, ba người phỏng vấn đã có hảo cảm không ít.


Sau khi hỏi đôi ba câu, ba người thầm gật đầu hài lòng vì Chu Cát Sa đều trả lời rất lưu loát cùng bình tĩnh. Đặc biệt khi nhắc đến lí do muốn vào làm việc, ánh mắt Chu Cát Sa sáng lên mãnh liệt, ánh mắt chân thành đó không thể nào là giả tạo được.


Phải biết là nghề phóng viên này nói lương ít thì không đúng, mà nói lương cao thì lại càng không phải. Tuỳ theo từng ban mà phân bố mức độ nguy hiểm, ví dụ như một phóng viên chỉ cần đi đến các trường, các hội nghị trong thành phố, bắt chuyện vài ba câu với một trong số những người tham gia, vậy là đã xong. Nhưng cũng có những phóng viên phải lặn lội đi ra những nơi xa lắc xa lơ, chỉ để lấy một mẩu tin nho nhỏ chiếu trên ti vi chưa đầy một phút.


Vậy nên thứ họ cần nhất bây giờ, chính là nhiệt huyết.


"Được rồi, Chu tiểu thư, cảm ơn vì đã đến phỏng vấn ngày hôm nay, kết quả sẽ được chúng tôi thông báo hai ngày nữa." Một nữ nhân đứng dậy, vươn tay với cô.


Chu Cát Sa nhe răng cười, lễ phép nắm tay. Cô cúi đầu chào cả ba người, sau đó xoay người rời khỏi phòng.


Vừa mới bước ra khỏi phòng, cô nhận được vô số ánh nhìn tò mò cùng dò xét. Chu Cát Sa nhún vai, mặc kệ không quan tâm lắm. Cô đi đến cầu thang máy, ấn nút.


Đúng lúc này cánh cửa cũng mở ra, xuất hiện đằng sau là một chàng trai cao lớn điển trai, tuy là ăn mặc toàn đồ đắt tiền nhưng phong cách lại không hợp với những nơi đòi hỏi sự nghiêm túc như thế này.


Chàng trai nhìn thấy cô thì huýt sáo, giở giọng ngả ngớn :"Mỹ nữ, cô cũng đến phỏng vấn à ?"


Chu Cát Sa bị hỏi có chút bất ngờ. Cô giương ánh mắt khó hiểu về phía chàng trai kì lạ, dáng vẻ hoàn toàn là muốn nói tôi không quen anh, đừng lại gần tôi.


Chàng trai thấy cô không phản ứng cũng không tức giận, sải chân bước qua cô, trực tiếp vào một trong những phòng đang phỏng vấn.


Mọi người xung quanh vốn đang im lặng đột nhiên xì xào to nhỏ, bộ dạng trông có vẻ rất là phấn khích. Nhất là mấy em sinh viên nữ mới ra trường, ánh mắt đều có thể bắn ra trái tim màu hồng.


Chu Cát Sa bước vào thang máy cùng một nhóm người. Trong lúc thang máy đang đi xuống, bạn trai phía bên phải của cô đột nhiên ghé tai vào bạn mình, nói khẽ cái gì đó, đáy mắt chứa đầy sự ghen tị cùng bất mãn.


Chu Cát Sa thề có chúa cô không cố tình nghe lén. Chỉ là không gian thang máy quá nhỏ, bạn trai kia nói gì mọi người đều có thể nghe thấy. Nhưng chính vì nghe thấy nên cô đã nắm bắt được một thông tin mới.


Thì ra chàng trai kì lạ cô gặp ở thang máy kia là con trai độc nhất của một trong những cổ đông lớn nhất của đài truyền hình quốc gia, Cố thiếu gia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play