Editor: Độc Ẩm
"Chào em,...... vị hôn thê của tôi."
Giọng nói trầm thấp êm tai quanh quẩn trong tâm trí, Tô Cẩm kéo một cái gối ở bên cạnh che mặt lại, vài phút sau lại trở mình, mặc kệ chiếc gối rơi xuống đầu giường lăn vài vòng, cáu kỉnh mở mắt.
Tròng mắt đen trắng rõ ràng hoàn toàn tỉnh táo, không có vẻ mơ màng lúc mới tỉnh lại, chỉ là bọng mắt có chút xanh đen.
Bất đắc dĩ gãi gãi tóc, Tô Cẩm bò dậy nhìn đồng hồ báo thức trên đầu giường, mới sáu giờ sáng. Người luôn ngủ ngon như cô thế mà lại mất ngủ, cô lắc lắc đầu chui lại vào trong chăn.
Tất cả là tại tên nam chính âm hồn bất tán kia!
Biểu hiện động kinh của hắn làm xáo trộn kế hoạch của cô.
Vốn dĩ kế hoạch của cô là đứng một bên xem nam nữ chính yêu nhau, hoàn thành việc học rồi không đi làm mà làm một tác giả tự do, có lẽ...... còn có thể gặp được người mà mình thích.
Nhưng bây giờ, nam chính đại nhân vốn phải củi khô bốc lửa nhu tình mật ý với nữ chính thế mà lại vừa mắt cô, Tô Cẩm nhíu mày, ngày hôm qua sau màn gặp mặt quỷ dị ở sân bay, Lục Hi còn chạy đến nhà cô ăn chùa bữa tối, chỉ một bữa cơm nhưng tên đạo đức giả kia đã giành được sự yêu thích của ba mẹ Tô, nếu không phải hắn nói trợ lý của hắn đã tìm được chỗ ở, hơn nữa cũng không mang theo hành lý, chắc ba mẹ Tô sẽ giữ hắn ở lại luôn.
Cho nên...... Tô Cẩm ấn ấn thái dương đang nảy lên, Lục Hi rốt cuộc là có ý gì? Cô không tin ở trong thế giới tiểu thuyết này, hắn có thể thoát khỏi thẩm mỹ quan mà nó xây dựng sẵn.
Nếu không phải hứng thú với gương mặt này của cô, thế thì nguyên nhân gì có thể khiến nhị thiếu gia nhà họ Lục từ bỏ tình yêu của mình mà đặt mục tiêu trên người cô? Chẳng lẽ vì ông nội......
Suy nghĩ một hồi, cuối cùng Tô Cẩm lắc đầu, dứt bỏ ý niệm trong đầu, quên đi, xe đến trước núi ắt có đường, tạm thời thuận theo tự nhiên đã.
Cô giơ tay vuốt vuốt ngực, khóe miệng gợi lên ý cười, tuy cô lớn lên ở cô nhi viện, nhưng tính tình không lầm lì cũng không cực đoan, chỉ là cô trời sinh lạnh nhạt, người được cô đặt trong lòng đã ít lại càng thêm ít, ít nhất đời trước còn có dì Phó viện trưởng, muốn đả động cô......
Lúc xuống lầu đã là tám giờ, trong phòng ăn, một nam một nữ đang ngồi ở bàn, nhìn thấy cô, người đàn ông ngồi bên trái, tay cầm tờ báo gật đầu với cô, lên tiếng: "Tiểu Cẩm dậy rồi à? Lại đây ăn sáng."
Lâm Khê Duyệt ngồi bên phải cũng giơ tay trái vẫy cô, mỉm cười nói: "Chị mau lại đây đi, hôm nay má Từ nấu cháo bo bo*, đã múc sẵn cho chị rồi này."
Tô Cẩm nghe lời đi đến ngồi xuống bên cạnh Lâm Khê Duyệt, có chút nghi hoặc ngẩng đầu nhìn người đàn ông đối diện hỏi: "Hôm nay anh không đến công ty sao? Mẹ đâu ạ?"
Tô Việt vừa mới bắt đầu tiếp quản công ty, tuy có ba Tô giúp đỡ nhưng vẫn bận đến tối mắt tối mũi, không mấy khi ở nhà, Tô Cẩm đã một thời gian không gặp được anh.
"Bây giờ anh đi đây, mẹ đến chỗ chú rồi." Nghe em gái hỏi, Tô Việt đặt tờ báo trên tay xuống, trên mặt hiện lên ý cười, Tô Cẩm tuy không phải em ruột của anh, nhưng từ nhỏ đã được anh cưng chiều như em gái ruột. Khi còn nhỏ, ba mẹ đều bận chuyện công ty không có thời gian chăm sóc bọn họ, con bé trước nay luôn quấn lấy anh, cũng bởi vì được nuông chiều nên tính tình Tô Cẩm có chút trẻ con. Nhưng sau khi ông nội xảy ra chuyện, lại thêm chuyện Khê Duyệt, cô gái nhỏ luôn đơn thuần kiêu ngạo dường như đã trưởng thành trong nháy mắt, làm anh trai, em gái trưởng thành, anh vừa tự hào cũng vừa đau lòng, "Tiểu Cẩm."
"Dạ?" Tô Cẩm ngẩng đầu, mắt phượng xinh đẹp nhìn người đàn ông anh tuấn ở đối diện.
"Về hôn ước với Lục gia, chuyện Lục Hi ngày hôm qua anh cũng nghe nói rồi." Tô Việt trầm giọng nói: "Tuy là do ông nội định ra, nhưng điều ông hy vọng nhất là em có thể hạnh phúc, ba mẹ cũng vậy. Dù ấn tượng của họ với Lục Hi không tồi, nhưng họ cũng không muốn em phải gượng ép bản thân. Mặc dù Tô gia chúng ta không lớn mạnh bằng Lục gia, nhưng cũng sẽ không sợ bọn họ," anh nở nụ cười nhẹ nhàng, "Có anh trai ở đây."
Anh trai......
Đáy lòng Tô Cẩm nóng lên, cắn cắn môi, gật đầu mạnh một cái.
Lâm Khê Duyệt ở một bên nhìn anh em bọn họ, giấu đi sự mất mát trong đáy mắt, cúi thấp đầu.
Tô Việt hơi quay đầu, nhìn Lâm Khê Duyệt cúi đầu ăn cháo, lại nói tiếp: "Khê Duyệt cũng vậy, sau này gả chồng nhất định phải tìm người mà mình thích, gia thế gì đó đều không quan trọng, anh hy vọng các em đều có thể hạnh phúc."
Nghe vậy, Lâm Khê Duyệt hơi ngẩn người, sau đó lập tức nở nụ cười rạng rỡ, cũng gật đầu mạnh một cái.
"Anh chỉ biết nói bọn em," Tô Cẩm nuốt cháo bo bo trong miệng xuống, chen ngang nói: "Anh với chị Minh Huyên rốt cuộc thế nào rồi?"
Ba chân vạc của thành phố Thâm Hải gồm có Tô gia, Minh gia và Hàn gia.
Ba gia tộc vừa hợp tác vừa kiềm chế lẫn nhau, tuy ít khi liên hôn, nhưng cũng không phải không có, phu nhân Tô gia - Hàn Mộng chính là chị gái của người đứng đầu Hàn gia. Có điều thân phận của Minh Huyên đúng là rất đặc biệt.
Thế hệ này Minh gia chỉ có một người con gái duy nhất là Minh Huyên, là người thừa kế duy nhất của Minh Thị.
Tô Việt và Minh Huyên cũng coi như thanh mai trúc mã, quan trọng nhất là hai người có thiện cảm với nhau. Chỉ là thân phận của Minh Huyên tuyệt đối không thể gả vào Tô gia, mà Tô Việt, cũng không thể ở rể.
"Anh và Minh Huyên......" Tô Việt lắc đầu, đứng dậy chỉnh lại cà vạt, lấy áo vest màu xám trên lưng ghế mặc vào, tạm biệt hai chị em, "Được rồi, anh đến công ty đây, hai đứa ăn đi."
Đi tới cửa, vừa mới thay giày xong thì chuông cửa réo rắt vang lên. Tô Việt nhướng mày, ai lại đến vào lúc này?
Thuận tay kéo cửa biệt thự ra, đập vào mắt là một bó hoa hồng kiều diễm, trên cánh hoa đỏ tươi còn vương vài giọt sương trong suốt.
Sau bó hoa hồng là một người đàn ông ăn mặc trang phục giản dị nhạt màu, cặp mắt đào hoa quyến rũ, nét mặt treo ý cười.
Thoạt nhìn, hết sức......
Thiếu đòn.
"Cậu là ai?" Tô Việt lạnh giọng hỏi, công ty không kinh doanh trong ngành giải trí nên Tô thiếu gia hiển nhiên không biết Lục đại đạo diễn, chỉ nghĩ đây là tên háo sắc ở đâu ra, ngấp nghé em gái bảo bối nào của anh?
Không hề bị đả kích vì thái độ lạnh lùng cứng rắn của Tô Việt, Lục Hi vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi, mở miệng nói: "Anh là Tô Việt anh trai Cẩm Nhi phải không? Chào anh, em là Lục Hi." Hắn đưa tay ra, má phải hiện lên lúm đồng tiền, "Vị hôn phu của Cẩm Nhi."
"Lục Hi?" Tô Việt bắt tay hắn, cũng cong môi, "Chào cậu, chuyện của cậu và Tiểu Cẩm còn chưa xác định, xưng là vị hôn phu có phải quá sớm không?"
"Hôn ước của em và Cẩm Nhi là do ông nội hai nhà định ra, cô ấy đương nhiên là vị hôn phu của em." Ý cười của Lục Hi không thay đổi, nhưng lời nói lại không nhượng bộ chút nào.
Tô Việt nhìn bó hoa hồng đỏ trước mắt, chuyển đề tài, "Cái này tặng cho Tiểu Cẩm sao?"
"Đúng vậy." Lục Hi gật đầu, "Lục mỗ đến đây lần đầu tiên, hôm nay vừa vặn là chủ nhật, muốn mời Cẩm Nhi làm hướng dẫn viên, cùng em dạo một vòng thành phố Thâm Hải."
"Tiểu Cẩm." Thay đổi suy nghĩ, Tô Việt xoay người về phía phòng ăn gọi.
"Anh?" Tô Cẩm từ phòng ăn đi ra, vừa vặn nhìn thấy hai người đàn ông xuất sắc ngang nhau đang đứng đối diện ở cửa.
"Sao Lục thiếu lại đến đây?" Cô nhướng mày hỏi.
"Đến mời Cẩm Nhi làm hướng dẫn viên du lịch cho tôi." Lục Hi chớp chớp mắt cười với cô, đưa bó hoa hồng trong tay qua.
Cẩm Nhi......
Tô Cẩm hơi sững sờ, đến khi phản ứng lại thì bó hoa hồng đã nằm trong lòng.
"Lục thiếu thích hoa hồng?" Lấy lại bình tĩnh, Tô Cẩm mở miệng.
"Đương nhiên thích." Lục Hi rũ mắt nhìn cô, mắt đào hoa tràn đầy ý cười.
"À......" Tô Cẩm dời mắt, đuôi mắt hơi nhếch lên, cười nói, "Nhưng hoa hồng nhiều gai, Lục thiếu không sợ bị đâm vào tay sao?"
"Đã là loài hoa mà mình yêu thích, dù có bị gai đâm, thì cũng là――" Ý cười trên môi Lục Hi trở nên dịu dàng hơn, giọng nói trầm mềm mỏng, nói hết câu còn đang bỏ dở.
"―― cam tâm tình nguyện."
Bị ý cười trong cặp mắt đào hoa kia làm cho chói mắt, Tô Cẩm nghiêng đầu nhìn về phía Tô Việt.
"Minh Huyên nói muốn hẹn em đi uống cà phê, anh tiện đường đưa em đi nhé?" Nhận được tín hiệu của em gái, Tô Việt vui vẻ cong môi cười.
"Được ạ!" Anh trai đã mở đường, Tô cẩm nở một nụ cười ngọt ngào, "Cảm ơn anh trai."
"Đi thôi." Nhìn thấy lúm đồng tiền ngọt ngào đã lâu không xuất hiện của cô nhóc, Tô Việt nhịn không được giơ tay xoa đầu Tô Cẩm.
"Vâng." Tô Cẩm gật đầu, quay lại nhìn Lục Hi nói: "Khê Duyệt đang ở nhà, nếu Lục thiếu không ngại thì có thể vào ngồi chơi, tôi và anh trai đi trước."
Nói xong không đợi Lục Hi trả lời, liền khoác tay Tô Việt đi về phía xe ô tô đang đỗ cách đó không xa.
Lục Hi nhìn chằm chằm chiếc BMV màu bạc tuyệt tình rời đi một lúc lâu, ý cười trong đôi mắt đào hoa vẫn giữ nguyên, chỉ là bất đắc dĩ mím môi, nhỏ giọng nói: "Bé con đúng là vô tình mà, phải không?"
*Hạt bo bo hay còn gọi là hạt ý dĩ, mễ nhân,... thuộc họ lúa, có rất nhiều tác dụng với sức khỏe. Mình thấy lạ nên tra thử, chú thích cho những bạn nào cũng không biết như mình =))
_______
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT