Tiếng cười nhẹ nhàng chầm chậm vang lên, trong đó còn lộ ra chút hương vị quỷ dị.

Nghe thấy tiếng nói, Ân Phượng Trạm đang đi phía trước lập tức dừng lại, nhưng không quay đầu lại.

Thấy hắn như thế, Nhiếp Cẩn Huyên đang đứng ở bên cạnh hắn không khỏi nhíu mày, ngay sau đó liền quay đầu lại phía sau, tiếp theo trước mắt nàng là bóng dáng Thái Tử Ân Phượng Hàn đang từ từ đi tới.

Hai mắt hẹp dài, da thịt trắng nõn, ngũ quan tuấn tú, cả khuôn mặt đều lộ lên vẻ cuồng vọng...!Nhìn sơ qua, khuôn mặt của Ân Phượng Trạm cùng Thái tử Ân Phượng Hàn không có điểm nào giống nhau.

Tuy rằng hai người họ đều có khí chất bức người, nhưng Ân Phượng Hàn lại thiếu đi vẻ trầm ổn của Ân Phượng Trạm, nhiều hơn vẻ quỷ dị, khó gần.

Mà lúc này, nhìn Nhiếp Cẩn Huyên quay đầu nhìn về phía mình, Ân Phượng Hàn lập tức cong môi cười.

"Ha hả ~, chắc vị này chính là Tứ đệ muội đi!"

Hai mắt hẹp dài nhìn thẳng đánh giá Nhiếp Cẩn Huyên, hai chân cũng nhanh chóng bước tới chỗ đám người Ân Phượng Trạm.

"Ha hả ~, lần trước khi Tứ đệ thành hôn, bổn Thái Tử cũng không chú ý nhiều, nhưng hôm nay vừa thấy, quả nhiên Tứ đệ muội là mỹ nhân trăm dặm khó tìm nha~!"

Ân Phượng Hàn vừa cười, vừa khen ngợi Nhiếp Cẩn Huyên, mà trong khi nói chuyện, hắn còn đồng thời đem Nhiếp Cẩn Huyên đánh giá qua một lượt, sau đó tầm mắt liền chuyển chỗ khác, nhưng lại vô tình nhìn trúng Nhiếp Cẩn Huệ đang đứng phía sau Nhiếp Cẩn Huyên.

"Ách...!Bất quá vị này là...."

"Vị này là nhị tỷ của ta!"

"Nga, thì ra là Nhị tiểu thư Nhiếp gia, ngưỡng mộ đã lâu!"

Nhìn thấy hai mắt Ân Phượng Hàn dừng lại trên người Nhiếp Cẩn Huệ, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không nhịn được mà lên tiếng.

Vừa nghe lời này, Ân Phượng Hàn liền lộ ra bộ dáng hiểu rõ, sau đó cười cười nói.

Nghe vậy, Nhiếp Cẩn Huệ cũng không thể trốn tránh đứng sau lưng Nhiếp Cẩn Huyên mãi, thế là liền tiến lên một bước, sau đó khom mình hành lễ.

"Gặp qua Thái tử điện hạ."

"Ha hả, nhị tiểu thư khách khí, khách khí."

Biểu tình của Ân Phượng Hàn vẫn trước sau như một.

Nhưng lúc này, Ân Phượng Trạm vẫn luôn đứng một bên không nói gì, lại không khỏi liếc mắt nhìn Ân Phượng Hàn một cái, sau đó bỗng nhiên duỗi tay ôm lấy eo của Nhiếp Cẩn Huyên, rồi thấp giọng nói.

"Đi thôi!"

Dứt lời, Ân Phượng Trạm liền trực tiếp xoay người ôm Nhiếp Cẩn Huyên đi, mà lúc này, nhìn thấy Nhiếp Cẩn Huyên bị đưa đi, tự nhiên Nhiếp Cẩn Huệ cũng không thể ở lại đây một mình, đơn giản hành lễ cáo từ Ân Phượng Hàn, sau đó nhanh chóng bước theo Nhiếp Cẩn Huyên.

Mà lúc này, đứng tại chỗ quan sát ba người Ân Phượng Trạm cùng Nhiếp Cẩn Huyên càng lúc càng xa được một lúc, bỗng Ân Phượng Hàn cong môi nở một nụ cười quỷ dị, ngay sau đó, trong đôi mắt hẹp dài kia lại lộ ra tia sát khí không nói lên lời.

....!
Từ lúc gặp cho tới lúc rời đi, Ân Phượng Trạm đều không hề mở miệng nói chuyện cùng Thái tử Ân Phượng Hàn.

Đối với việc này, tuy rằng Nhiếp Cẩn Huyên cảm thấy có chút kì quái, nhưng nhìn vẻ mặt âm u của Ân Phượng Trạm, cuối cùng Nhiếp Cẩn Huyên cũng không lên tiếng hỏi.

Mà Nhiếp Cẩn Huệ cũng là một người thông minh, vừa thấy Nhiếp Cẩn Huyên không hỏi gì, nàng tự nhiên cũng không nhiều chuyện mà chuốc họa vào thân.

....!
Đầu tiên, Ân Phượng Trạm mang Nhiếp Cẩn Huyên cùng Nhiếp Cẩn Huệ đến Vĩnh Tin Cung.

Lần này tế xuân, là hoạt động cần tất cả mọi người trong hoàng thất tham gia.

Ân Phượng Hiên là hoàng tử, tất nhiên phải vào cung để chuẩn bị.

Thế nên khi vừa bước vào cửa Vĩnh Tin Cung, ba người Nhiếp Cẩn Huyên đã thấy được bóng dáng của Cung Vương Ân Phượng Hiên.

Nhưng lúc này, Ân Phượng Hiên không có giống với lần trước, vừa mở miệng đã châm chọc mỉa mai Nhiếp Cẩn Huyên.

Tuy rằng thái độ của hắn vẫn không thân thiện như cũ, nhưng cũng không nói câu nào khó nghe.

Nhưng vừa thấy người đến còn có Nhiếp Cẩn Huệ, Ân Phượng Hiên tức khắc tỏ vẻ khó chịu.

"Tứ ca, nàng ta là ai? Tại sao huynh lại mang nàng tới đây? Muốn mang cũng phải mang Hàn Trắc phi tới chứ?"

Hiển nhiên, Ân Phượng Hiên đã coi Nhiếp Cẩn Huệ là thiếp thất trong hậu viện Thần Vương phủ.

Mà trong khi nói chuyện, Ân Phượng Hiên cũng không quên đánh giá sơ qua Nhiếp Cẩn Huệ, sau đó khuôn mặt liền lộ ra vẻ khinh thường.

Nhưng thấy Ân Phượng Hiên hiểu lầm như vậy, Ân Phượng Trạm cũng không có lập tức đứng ra giải thích rõ ràng, thấy tình hình đó, tức khắc cả khuôn mặt Nhiếp Cẩn Huyên đều khó coi.

"Cung Vương điện hạ, vị này là nhị tỷ của ta, là phụ thân bảo tỷ ấy hôm nay đi theo làm bạn với ta, cùng tứ ca của ngươi không có bất cứ quan hệ gì!"

Dứt lời, Nhiếp Cẩn Huyên liền đem tầm mắt nhìn thẳng về phía Ân Phượng Trạm, sau đó mới đem tầm mắt quay lại dừng trên người Ân Phượng Hiên.

"Cho nên, nếu Cung Vương điện hạ muốn để Hàn Trắc phi tiến cung tham gia tế xuân, có thể trực tiếp nói thẳng với tứ ca ngươi, chứ đừng ở đây bất mãn, giận cá chém thớt! Đương nhiên, nếu Cung Vương điện hạ cảm thấy so với ta, Hàn Trắc phi thích hợp với vị trí Vương phi này hơn, cũng có thể đề nghị với tứ ca ngươi, nếu được như thế, ta sẽ phi thường cảm tạ ngươi!"

...!
Cung Vương này thích Hàn Trắc phi hay sao vậy? Mở miệng là Hàn Trắc phi...!Hàn Trác phi....!thật hết nói nổi!.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play