Tàn Độc Lương Duyên

Chương 89


2 năm

trướctiếp

Chương 89

Tay của anh rất ẩm, khiến người ta cảm thấy rất thoải mái, dễ chịu trong một giới hạn, nhưng Hướng Thu Vân lại cảm thấy cổ tay bị anh nằm lấy nóng rực đến đáng sợ, nóng đến mức cô cảm thấy giày vò

Cô không biết có nên đứng dậy hay không, bởi vì anh vẫn chưa nói lần này có tha thứ cho anh trai hay không.

“Không đứng dậy à?” Hạ Vũ Hào buông cô ra, lạnh nhạt nói: “Muốn tôi bế cô dậy à?”

Sắc mặt của Hướng Thu Vân bỗng dưng không còn một giọt máu: “Không dám”

Cô mau chóng vịn mặt đất đứng dậy, do đã quỳ quá lâu, chân ngứa ran, cô lảo đảo một cái, nhưng đã được Hạ Vũ Hào vịn eo nên nhanh chóng đứng vững.

Mùi nước hoa đàn ông nhàn nhạt bao trùm lấy toàn thân, Hướng Thu Vân cuống quýt đi về phía trước vài bước, rời khỏi lòng ngực nóng ran cứng rắn đó: “Cám ơn tổng giám đốc Hạ”

“Ừm” Hạ Vũ Hào rũ mắt xuống rút tay lại, bàn tay đã từng ôm eo của cô đó, ngón cái, ngón trỏ và ngón giữa vân vê vài cái, mới buông thõng xuống bên người.

Mà lúc này, Hướng Quân vẫn đang quỳ trên mặt đất không đứng dậy.

Hướng Thu Vân lo lắng đến sức khoẻ của anh ta, chần chừ mãi, vẫn là bước đến đỡ anh ta dậy: “Đứng dậy nào… anh à”

“Nếu Hạ Vũ Hào không đồng ý buông tha cho em, anh sẽ quỳ ở đây mãi không đứng dậy!” Hướng Quân hất tay của cô ra, ngoan cố quỳ trên mặt đất.

Hướng Thu Vân có chút khó khăn ngồi xổm xuống đất, nói nhỏ: “Anh ấy vốn không quan tâm đến sống chết của anh, cho dù anh quỳ cả đời ở đây, anh ấy cũng không thể nào nói buông tha cho em đâu.

Ngược lại, anh như vậy sẽ chọc tức anh ấy, có thể sẽ khiến cho việc trả thù của anh ấy đối với em trở nên tồi tệ hơn”

Nghe đến đây, Hướng Quân bỗng trừng mắt ra, làm nổi bật lên khuôn mặt máu me, trông vô cùng hài hước, sau đó anh ta nắm lấy tay cô đứng dậy.

Hướng Thu Vân nhếch miệng cười khổ với anh ta.

Cô bây giờ đến chết cũng không sợ, nhưng lại sợ Hạ Vũ Hào dùng anh trai để đe dọa cô.

Anh trai trời không sợ đất không sợ, nhưng sợ Hạ Vũ Hào sẽ hành hạ cô… Cô với anh trai, lại trở thành ràng buộc của nhau.

Cả bốn người đều không lên tiếng, bầu không khí trong phòng bệnh kỳ quái và trâm mặc.

Hồi lâu sau, Triệu Phương Loan xoa trán, vết chân chim nơi khoé mắt cũng rõ ràng hơn thường ngày: “Tìm bác sĩ đến băng bó đầu cho.

Hướng Quân, Thu Vân, cháu cũng nghỉ ngơi cho thật tốt, bác với Vũ Hào đi về trước”

Hướng Thu Vân cúi đầu đưa hai người đến cửa thang máy, cho đến khi cửa thang máy đóng lại, cơ thể cứng ngắc của cô mới dám buông lỏng xuống, tay chân đã bủn rủn từ lâu.

“Có phải đau chân không?” Thấy vậy, Hướng Quân lo lắng vội vã qua đỡ lấy cô.

Hướng Thu Vân hất anh ta ra, mặt không cảm xúc đi về phía phòng bệnh. Hướng Quân lau máu trên trán, tiện tay lau lên quần áo, ủ rũ đi theo sau cô.

“Em làm gì vậy?” Khi Hướng Quân định bước vào phòng bệnh, thì cánh cửa đã bị Hướng Thu Vân đóng lại từ bên trong, anh ta vội vàng ra sức đẩy cửa, để tránh cô khoá cửa lại.

Hướng Thu Vân chặn ở trước cửa, liếm đôi môi khô khốc, nói: “Anh đi về đi, sau này đừng đến tìm em nữa”

“Đi về? Về đâu?” Trên đầu vẫn còn đang chảy máu, Hướng Quân lau đi: “Anh cũng bị ba đuổi khỏi nhà họ Hướng rồi, sau này sẽ sống cùng em”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp