Tàn Độc Lương Duyên

Chương 82


2 năm

trướctiếp

Chương 82

 

“Hướng Thu Vân” Anh bóp cằm cô rồi đột nhiên đến gần.

 

Khuôn mặt tuấn tú của anh dần phóng đại trong mắt cô, thậm chí cô còn có thể nhìn thấy lông tơ thật nhỏ trên mặt anh.

 

Nhịp tim bỗng đập nhanh hơn, như là muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, cô không dám nhìn anh, rũ mắt xuống, chân phải lùi ra sau một bước, muốn kéo dãn khoảng cách giữa hai người.

 

Nhưng một bàn tay của Hạ Vũ Hào đột nhiên đặt lên eo cô, dùng sức kéo eo cô về phía anh.

 

Cơ thể hai người dán chặt vào nhau, cô mềm mại, anh cứng rắn, hai người tỏa ra sự mập mờ kỳ lạ nhưng lại không cách nào che lấp được sự lạnh nhạt trong đáy mắt anh và vẻ hốt hoảng trong mắt cô.

 

Đôi môi của Hạ Vũ Hào cuối cùng dừng lại ở nơi cách cô chưa đến một cm, gần đến mức khi anh nói chuyện, hơi nóng đều phả vào mặt cô: “Trên người cô có mùi rượu, cô giấu đàn ông trong phòng bệnh à?”.

 

“Không có” Tần suất chớp mắt của Hương Thu Vân nhanh hơn bình thường rất nhiều, lòng bàn tay sớm đã nhờn dính: “Có một bạn nữ trong club thất tình, đến chỗ tôi uống một chút rượu rồi ngủ thiếp đi”.

 

Hạ Vũ Hào chăm chú quan sát cô một lúc rồi đột nhiên cười. Anh buông cô ra, cũng không biết có phải đã tin lời của cô hay không.

 

Một lúc sau, anh nói với cô: “Có người ngủ ở trong tôi sẽ không bước vào, cô lấy cái ghế ra đây”

 

Hướng Thu Vân ừm một tiếng, khi đi vào mở cửa rất nhỏ. Nhưng khi đi ra, cô mang theo cái ghế, buộc phải mở khe cửa rộng hơn.

 

Khi đóng lại, cô tự nhiên nhìn về phía Hạ Vũ Hào vài lần. Từ chỗ của anh, có lẽ sẽ không nhìn thấy người ở trên giường trong phòng bệnh… chăng?

 

Nhìn những động tác nhỏ của cô, Hạ Vũ Hào khẽ nheo mắt lại, nhếch môi khó hiểu.

 

Hướng Thu Vân đặt ghế sau lưng anh, lùi về sau vài bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người: “Nếu tổng giám đốc Hạ không còn chuyện gì khác thì tôi đi vào trước”

 

Ở cùng với anh, đối với cô mà nói giống như là ăn thạch tín vậy. “Ngồi xuống” Hạ Vũ Hào nói.

 

Hướng Thu Vân cau mày lại, nhanh chóng nói: “Tổng giám đốc Hạ ngồi đi, tôi đứng là được rồi”

 

Cô không biết Hạ Vũ Hào có ý gì, nhưng tóm lại sẽ không có khả năng đang thương xót cô.

 

Những ngón tay có khớp xương rõ ràng của Hạ Vũ Hào gõ nhẹ vài cái lên lưng ghế, giọng nói trầm thấp hơn vừa nãy một chút: “Ngồi xuống đây”

 

“…Được rồi.” Hướng Thu Vân khó khăn cất bước đi đến trước ghế rồi ngồi xuống. Nhưng cái lưng của cô căng cứng, cái mông cũng chỉ đặt sát một bên của chiếc ghế, mũi chân phải hướng ra ngoài, sẵn sàng đứng lên rời đi bất cứ lúc nào.

 

Trên hành lang toàn bộ đều là đèn chân không hình tròn, rất sáng, nhưng lại không ấm áp bằng ánh đèn mờ nhạt. Ánh đèn trắng chiếu trên mặt Hướng Thu Vân, càng lộ rõ sắc mặt trắng bệch, cắt không ra một giọt máu của cô.

 

“Có thể khiến một người đàn ông chỉ mới gặp cô vài lần lên tiếng cầu xin tha thứ giúp cô, Hướng Thu Vân, thủ đoạn của cô đã giỏi lên.” Hạ Vũ Hào đứng sau lưng cô, hai tay chống ở tay vịn của chiếc ghế, như thể ôm cô vào lòng vậy.

 

Hướng Thu Vân không nhìn thấy sắc mặt của anh, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh phà vào gáy của cô, không hiểu tại sao lại thấy lạnh, lạnh băng đến mức đau thấu tim gan.

 

Những dây thần kinh của cô căng cứng, một lúc sau mới nhận ra anh đang nói về ai: “Tổng giám đốc Hạ quá khen rồi, ngài Chung cầu xin tha thứ giúp tôi, hoàn toàn là nể tình của cô Nhậm, không liên quan đến tôi cho lắm”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp