Nhưng nghĩ đến nhà họ Hướng...
Hít một hơi thật sâu, cô lại cúi đầu xuống, rồi từ từ quỳ xuống.
Bùm.
Ngay cả Tống Như đều sửng sốt trước màn quỳ gối này, Hạ Vũ Hào đứng sau lưng cô, trong mắt hiện lên vẻ lạnh lùng.
“Ngài Giang, mong anh tha thứ cho tôi...”
Còn chưa kịp nói xong, một ly rượu mạnh đã đổ lên người cô: “Hướng Thu Vân! Hai năm rồi, vì một thằng đàn ông mà cô vẫn hèn hạ như vậy.”
Hướng Thu Vân sửng sốt, đợi đến khi định thần lại và lau rượu trên mặt, Giang Minh Thắng đã rời đi.
Anh ấy có lẽ đã rất thất vọng về mình.

Hạ Vũ Hào đối với một màn này không một chút động tâm, đi đến dừng lại trước mặt cô:
“Khách đã không tha thứ cho cô, vậy thì cứ quỳ đi.” Nói xong, anh nhấc chân rời đi.
“Hạ Vũ Hào...” Phía sau, Hướng Thu Vân gọi anh ta lại, nhẹ giọng hỏi: “Anh thích Giang Hân Yên nhiều như vậy sao?”
Thích đến mức còn oán hận cô hơn cả anh trai ruột của Giang Hân Yên.
“Cô nói gì?” Anh dừng lại, liếc mắt xuống nhìn cô.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu lên, lớp trang điểm trên mặt đã trôi hết rồi.

Mặt cô lúc này một mảng đen một mảng trắng trông rất buồn cười, nhưng trên mặt cô lại hiện lên vẻ tuyệt vọng:
“Hạ Vũ Hào, tôi thật sự hối hận rồi.

Khi đó nếu biết người anh thích là cô ta, tôi tuyệt đối sẽ không có bất cứ tâm tư gì với anh.

Lúc trước thích anh là chuyện sai lầm nhất trong cuộc đời này của tôi.”
Lần này anh nghe rất rõ ràng, vẻ mặt vốn dĩ đã u ám lại càng khó coi hơn, nhất thời bật cười, nhưng là so với không cười càng là đáng sợ: “Thật sao?”
“Nhưng làm sao đây? Hướng Thu Vân, cố tình điều không cho phép nhất trên thế giới này là hối hận.”

Mùa đông ở thành phố Bắc Hải năm nay vô cùng lạnh.
Hướng Thu Vân mặc một bộ sườn xám ngắn tiếp khách, quỳ gối trước cửa club, khuôn mặt trắng bệch, phần đuôi tócbị dính rượu ướt nhẹp thậm chí cũng bị đông cứng lại.
Lạnh, còn chân đau khiến cô gần như ngất đi.
Gần sáng, khách trong club càng ngày càng đông, những người đi ngang qua cô luôn cười mỉa mai nhưng cô không quan tâm chút nào.

Cô chỉ cúi đầu nhìn đôi bàn tay đông cứng và đỏ ửng của mình để bản thân không tiếp tục cảm nhận mọi thứ bên ngoài thế giới, đây là một thói quen mà cô ấy đã luyện được trong hai năm qua.
Khi ở trong tù, cô luôn bị đánh đập, lúc đầu cô còn phản kháng, nhưng cuối cùng càng phản kháng sẽ càng bị đánh đập dữ dội hơn.

Cô không còn phản kháng nữa, chỉ để bản thân ngây ra mặc cho bọn họ làm nhục rồi đánh đập, và dần dần những người đó mệt rồi sẽ bỏ qua cho cô.
Cô ấy chỉ hy vọng rằng, Hạ Vũ Hào hay Giang Minh Thắng đều có thể buông tha cho cô.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Chu Hồng lén lấy ra một chiếc áo khoác, ném cho cô rồi cau mày nói:
“Mặc vào đi, đã hai tiếng rồi, còn tiếp tục nữa ngay cả mạng cũng chẳng còn.”
Hướng Thu Vân sửng sốt, vươn tay nhặt áo khoác lên, sau đó hé ra đôi môi không còn chút tia máu, giọng nói khàn khàn:
“Cô đừng quan tâm tôi, tránh làm liên lụy đến cô.”
“Cô vẫn còn lo lắng cho tôi sao?” Chu Hồng không biết chính xác Hướng Thu Vân đã trêu chọc đến người không thể trêu chọc như thế nào, thở dài và cảm thấy mềm lòng.
“Sớm đã bảo cô từ chức rồi, ít ra cũng phải giữ lại cái mạng.

Đợi ở đây, tôi đi rót cho cô cốc nước nóng ...”
Hướng Thu Vân không muốn gây phiền phức cho Chu Hồng, giơ tay định ngăn cản cô ấy nhưng kết quả quýnh lên, một cơn choáng váng ập đến, rồi “rầm” một tiếng, cô ngã xuống.
Trán đập mạnh xuống nền đá.

trong lúc hoảng loạn, Hướng Thu Vân nghe thấy Chu Hồng hét lên một tiếng, nhưng màn đen kéo tới, cô hoàn toàn mất đi ý thức.
Bên trong club lúc này, Hạ Vũ Hào đang ngồi trong phòng làm việc của giám đốc với vẻ mặt bình tĩnh, một mỹ nữ ở bên canh pha ấm trà, rót cho anh một tách.
Hơi nóng dày đặc, thơm ngát cả phòng.

Nhìn nét mặt là bản năng của cô ta, biết Hạ Vũ Hào đang có chuyện không vui, cô ta hoàn toàn không dám bước đến mà chỉ có ý hoặc vô thức nhắc nhở:
“Nghe nói nhiệt độ thấp nhất đêm nay là âm mười hai độ, chỉ sợ những bông hoa mua mấy ngày trước, không sống được.”
“Chỉ là hoa thôi mà, mua lại là được.”
“Người đâu rồi?”


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play