Chương 67: Anh đưa em rời khỏi nơi này

Hướng Quân chạy đến trước mặt Hướng Thu Vân, muốn kiểm tra miệng vết thương trên đùi cô, lại không thể nào ra tay. Tròng mắt anh ta dần hiện lên tơ máu, anh ta trừng mắt Hướng Bách Tùng, gằn từng câu từng chữ nói: “Tôi thấy ông điên rồi!”

“Mày… Khụ khụ!” Hướng Bách Tùng thở hổn hển, dường như sẽ lập tức ngất đi.

“Không sao chứ Bách Tùng?” Vu Tuệ Doanh cầm thuốc đứng dậy, đỏ mắt vuốt lưng cho ông ta, trên mặt tràn đầy cầu xin: “Thu Vân, con đi trước đi.”

Không đợi Hướng Thu Vân trả lời, Hướng Quân quát trước: “Nơi này là đồn công an, không phải nhà chúng ta mà, mẹ dựa đầu muốn Thu Vân rời đi? Con thấy một đám người.

“Anh đừng có… Nói như vậy với bà Hướng” Hướng Thu Vân mở to hai mắt, cố nén nước mắt đã trào ra khỏe mắt, giọng nói hơi khàn đi: “Em về bệnh viện trước.

Mắt Hướng Quân nhìn xuống chân cô, cau mày nói: “Anh đưa đi.

“Em tự bắt xe về là được. Hướng Thu Vân lắc đầu từ chối, trong ánh mắt muốn nói lại thôi của Vu Tuệ Doanh, khập khiễng đi ra ngoài.

Hướng Quân nhấc chân muốn đuổi theo, bị Lâm Quỳnh Chi túm chặt: “Nếu anh không muốn làm bố mẹ mắng Thu Vân, thì đừng đi.”

“Nếu như anh nghe theo lời họ, không đi theo Thu Vân, thì bọn họ sẽ không mắng Thu Vân sao?” Hướng Quân trào phúng nhìn Hướng Bách Tùng và Vu Tuệ Doanh thoát khỏi tay cô ấy, đuổi theo.

Lâm Quỳnh Chi cũng muốn đi cùng, nhưng nhìn thấy ánh mắt tức giận đến mức đỏ bừng mặt mũi của Hướng Bách Tùng và vành mắt đỏ bừng của Vu Tuệ Doanh, cô ấy vừa được nửa bước đã lùi lại.

“Thu Vân!” Hướng Quân nhanh đuổi theo Hướng Thu Vân, túm chặt cô: “Anh đưa em về bệnh viện.

Hướng Thu Vân lau nước mắt dưới khóe mắt, khó khăn bụm mặt đang sưng đỏ, cổ cong môi: “Không cần, bắt xe rất tiện, anh trở về đi.

“Ông đây ở đồn công an hơn hai tiếng rồi, nếu còn ở nữa chắc sẽ nghẹn điên mất. Hướng Quân nhìn nước mắt và vết sưng đỏ trên mặt cô, đau lòng muốn chết, không hề quan tâm mà bế ngang cô lên, đặt vào trong xe.

Hướng Thu Vân ngồi trên xe, không nói nữa, chỉ che đi vết sưng trên má, ngẩn ngơ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Rõ ràng lòng đã sớm đau đến chết lặng, nhưng vì sao nhìn thấy bố mẹ, vẫn khiến cho cô thấy đau lòng đến thở không nổi? “Thu Vân, anh đưa em rời khỏi nơi này, đi đến nơi mà Hạ Vũ Hào không tìm thấy” Hướng Quân đột nhiên nói.

Hướng Thu Vân lắc lắc đầu, nghiêng đầu nhìn anh ta: “Anh dẫn em đi rồi, bố mẹ phải làm sao đây?”

“Bọn họ đã đối xử với em như thế, em còn quan tâm bọn họ làm cái gì?” Trong giọng điệu của Hướng Quân ngập tràn phẫn nộ: “Bọn họ muốn làm gì thì làm đi, dù sao xã hội pháp trị, Hạ Vũ Hào cũng không làm gì được ông ta đâu!”

Im lặng.

“Anh sẽ đặt vé, chúng ta lập tức đến sân bay!” Hướng Quân nói rồi lập tức dừng xe, lấy di động ra, bắt đầu tìm chuyến bay gần nhất.

“Bố mẹ chưa từng có lỗi với anh” Hướng Thu Vân giành lấy di động của anh ta, rũ mắt che đi vẻ u ám trong đáy mắt: “Hơn nữa anh đi rồi, chị dâu và hai đứa nhỏ phải làm sao đây?”

Hướng Quân vốn còn muốn giành lại di động, nhưng nghe thấy câu sau, bàn tay vừa vươn ra đã rụt trở về, đáy mắt đầy rối rối rắm.

“Cũng giống như anh nói, bây giờ là xã hội pháp trị, dù sao Hạ Vũ Hào cũng không giết người được. Em không chết được, anh không cần phải nóng nảy như vậy” Hướng

Thu Vân kéo tóc, cố hết sức che khuất vết sưng trên mặt.

Hướng Quân nhìn xuống chân cô, trầm giọng quát: “Anh ta không giết được em, nhưng mà anh ta đánh gãy chân em, đưa em vào tù… Mấy chuyện này có chuyện nào không khiến cho em sống không bằng chết?”

Nói đến đây, giọng nói của anh ta có hơi nghẹn ngào.

Khóe mắt Hướng Thu Vân chua xót, cô nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Sao trí nhớ anh lại kém vậy, thời gian trước em đã nói với anh và chị dâu là em có cách rời khỏi Hạ Vũ Hào”

“Là thật sự có cách, hay là em cảm thấy anh dễ lừa, muốn lừa anh?” Hướng Quân đã rất bực bội, đấm mạnh một quyền lên tay lái, kính chiếu hậu phản chiếu khuôn mặt tuấn tú nhưng đầy dữ tợn của anh.

Hướng Thu Vân liếm cánh môi khô khốc, mùi máu tươi còn chưa tan đi trong khoang miệng: “Là thật.”

“Vậy em nói cho anh, rốt cuộc là cách gì?” Hướng Quân xoay đầu của cô, để cô nhìn thẳng mặt anh ta: “Đừng nói là giữ bí mật với anh, anh không tin!

Hướng Thu Vân im lặng, sau một hồi lâu mới nói: “Sắc “Cái gì?” Hướng Quân gần như là hét lên.

Mùi máu tươi trong miệng làm Hướng Thu Vân buồn nôn, cô nuốt một ngụm nước miếng xen lẫn máu: “Hạ Vũ Hào thích Giang Hân Yên, nhưng lại không từ chối em theo đuổi, hẳn là có ý với em.

Cô không dám chắc chắn, nhưng ngoại trừ cách này thì không còn cách nào khác: “Nói đến cùng, anh ta cũng là đàn ông, hẳn là không khác gì mấy tên đàn ông thích ăn trong chén nhìn trong nồi. Nếu em dùng sắc dụ anh ta thành công, thì sẽ không sợ bị anh ta trả thù.”

Vẻ mặt Hướng Quân thay đổi kỳ lạ, một hồi lâu sau mới nói: “Anh không đồng ý!”

“Vậy anh còn có cách khác sao?” Hướng Thu Vân hỏi.

Hướng Quân cứng họng.

“Em không muốn cả đời sống trong sự trả thù của Hạ Vũ Hào. Câu tiếp theo, Hướng Thu Vân gần như là nỉ non: “Quá đau khổ.

Anh ta vĩnh viễn có cách để làm nhục cô, tra tấn cô, mà Giang Hân Yên vĩnh viễn có mọi cách buôn nôn tính kế cô, sống trong bóng ma của hai người, quá đau khổ.

“Thu Vân, em… Em ráng chờ, chờ thêm một thời gian nữa, anh lợi hại hơn Hạ Vũ Hào, thì em sẽ không bị anh ta chèn ép!” Hướng Quân đã trà trộn trong mấy chốn ăn chơi nhiều năm, thấy nhiều phụ nữ vì nhiều nguyên nhân mà bán đứng thân thể mình, nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày chuyện này sẽ rơi xuống đầu em gái mình.

Hướng Thu Vân cười khổ một tiếng: “Anh, anh có tin lời của em không?”

“Không phải lúc trước em đã khuyên anh sao?” Vẻ mặt

Hướng Quân đầy nôn nóng: “Thu Vân, anh nhất định sẽ nỗ lực, em phải tin tưởng anh!”

Hướng Thu Vân lắc đầu: “Em tin anh sẽ nỗ lực, nhưng một ngày kia quá mờ mịt. Anh, em… đã không kiên trì không nổi nữa.

Hướng Quân nhìn thẳng về phía trước, siết chặt bàn tay, vô lăng đã sắp ướt đẫm.

“Em cũng đã hai mươi tuổi, ngủ một đêm với đàn ông cũng có gì đâu chứ?” Hướng Thu Vân cố sức cong môi, vì động tác này mà dấu tay trên mặt cô cuộn thành một cục: “Dương Thi Kiều, Nhã Thi Âm đã ngủ qua vài người đàn ông, em còn chưa có lấy một người.”

Cả người Hướng Quân căng cứng, khuôn mặt tuấn tú tái nhợt, còn đôi mắt đỏ sậm, thoạt nhìn rất dữ tợn và hung ác.

“Em vẫn luôn muốn ngủ với Hạ Vũ Hào, coi như hoàn thành tâm nguyện của em đi.” Hướng Thu Vân ôm cánh tay anh ta, nở nụ cười mang theo vài phần làm nũng.

Trong lúc hoảng hốt, Hướng Quân như cảm thấy lại nhìn thấy được đứa em gái nhõng nhẽo, anh ta ngẩn ra, trái tim như bị một bàn tay to vô hình bóp chặt, đến thở thôi cũng khó khăn.

Anh đưa Hướng Thu Vân đến bệnh viện, còn muốn ở lại một chốc lát, nhưng bên phía đồn công an đã thúc giục liên tục, ra lệnh cưỡng chế anh ta phải về trong bốn mươi phút, nếu không sẽ xử lý theo tội phạm nhân bỏ trốn.

“Anh đi về trước, em có việc thì gọi điện thoại cho anh. Khuôn mặt tuấn tú của Hướng Quân khuôn đã xanh mét một mảnh: “Chờ giải quyết xong chuyện ở đồn công an, anh sẽ đến bệnh viện thăm em Nói xong, anh ta hoàn toàn không cho Hướng Thu Vân có cơ hội từ chối, cầm chìa khóa xe chạy ra khỏi phòng bệnh, đóng cửa phòng lại.

Anh ta tựa lưng lên tường, liếc nhìn cửa phòng bệnh rồi hít sâu một hơi, lau đi nước mắt trên khỏe mắt, sải bước rời đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play