Chương 470
“Ha!” Ông cụ Hạ cười lạnh một tiếng, trên mặt là biểu cảm âm trầm như phong ba bão táp kéo tới.
Một khi Nhuận Trạch tiếp nhận Tập đoàn Hạ Thiên, tuy không thể làm được xuất sắc như Vũ Hào, nhưng muốn duy trì vững vàng sự phát triển như bây giờ là chuyện có khả năng. Thế mà những thành viên trong hội đồng quản trị công ty lại đột nhiên ra mắt khiến kế hoạch của ông ta bị rối loạn hết cả lên!
Hạ Vũ Hào lại nói: “Hơn nữa mấy người Giám đốc Lý cũng chỉ chiếm có 15% cổ phần công ty, dư lại 85% chính là cổ phần của nhà họ Hạ, ông lại là đại cổ đông có quyền kiểm soát tuyệt đối tất cả mọi việc, cũng không đến mức chịu để cho bọn họ cản trở tay chân chứ?”.
“Vậy thì chuyện mấy người cô của mày, còn có bác cả và giám đốc Lý, mấy người bọn họ hợp lại với nhau thành một nhóm yêu cầu để cho mày làm Tổng giám đốc, mày dám nói chuyện không liên quan gì tới mày hả?” Ông cụ Hạ lạnh giọng hỏi.
Một nhà chú ba chiếm 25% cổ phần, cộng với 3% cổ phần lấy được của Vũ Hào, lại thêm 21% cổ phần ban đầu ông ta luôn nằm ở trong tay thì tất cả cũng mới chỉ có 49% mà thôi.
Bây giờ con gái lớn của ông ta lại thêm một chân vào cùng với đám người kia, bọn họ hợp lại với nhau vừa đúng 51%, vừa vặn đủ để áp đảo ông ta.
Nếu sớm biết trước thì ông ta đã không nên chia cổ phần ra sớm như vậy!
Nghe thế Hạ Vũ Hào mỉm cười, giữa hai lông mày có chút mỉa mai châm chọc: “Ông nội là đang cố tình đổ oan cho tôi sao, trong tay tôi một cổ phần cũng không có làm Tổng giám đốc có ý nghĩa gì đâu?”
“Các cô muốn tôi vẫn tiếp tục làm Tổng giám đốc chẳng qua cũng chỉ là bởi vì tôi có thể giúp bọn họ kiếm rất nhiều tiền mà thôi, đây chính là lẽ thường tình, ông nội hẳn là cũng hiểu đạo lý này chứ nhỉ?”
Sắc mặt ông cụ Hạ âm u không rõ, một hồi sau mới lên tiếng: “Nếu mày chấp nhận đảm nhận vị trí Trợ lý tổng giám đốc, tạo hứa sẽ không truy cứu việc mày tự ý tham ô biển thủ công quỹ khi không được phép, lại còn đem 3% cổ phần trước kia trả lại cho mày! Như vậy mày đã hài lòng chưa?”
Câu cuối cùng gần như bị ông ta gằn ra từng chữ một.
“Tôi có tham ô biển thủ công quỹ hay không thì ông nội và tôi là người biết rõ ràng hơn ai hết, ông không cần phải lấy cái này ra để bàn điều kiện với tôi”
Hạ Vũ Hào nói tiếp: “Về phần 3% cổ phần, tôi cũng không có ý định lấy lại nó nữa, chỉ vì một chút tiền như vậy cũng không đáng giá để tôi đánh đổi cả cuộc đời mình”
Sắc mặt ông cụ Hạ lúc này trở nên xanh mét.
“Cũng vừa đúng lúc mẹ của tôi có nói với cậu về tình hình gần đây của cháu. Cậu cũng nói hiện bên ấy đang thiếu một nhân viên bảo vệ, muốn tôi qua đó làm việc. Còn nói năng lực của tôi rất có thể về sau còn thăng lên được chức đội trưởng, so với việc làm thương nhân cả người đầy mùi tiền thì được người ta tôn kính hơn nhiều.” Hạ Vũ Hào tựa như không thấy được sắc mặt đen thui của ông ta, nói tiếp.
Khuôn mặt ông cụ Hạ trở nên âm trầm, dường như mưa to gió lớn sắp sửa ập tới:”Không hổ là ngời nhà họ Hạ, đúng là làm rất tốt!”