Chương 464
Trong mắt Hạ Vũ Hào thoáng hiện lên vẻ bất đắc dĩ, anh duỗi tay sờ soạng mái tóc của cô, rồi bình tĩnh thu tay lại trước khi cô lại nói ra điều gì đó gây tổn thương chính mình hoặc là né tránh.
Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh một cái hai hàng lông mày cau lại nhưng chưa nói gì lại cúi đầu xuống tiếp tục công việc của mình.
“Đừng làm nữa, anh vẫn còn có việc khác cần dùng đến những vết thương này” Hạ Vũ Hào rút chân về, trong thanh âm từ trước đến nay luôn lạnh bằng nhàn nhạt thế mà lại xen lẫn một chút ôn nhu.
Hướng Thu Vân dùng sức cố định lại cổ chân của anh. Không biết là do tức giận thật sự nên cố ý hay là vô tình mà trực tiếp cầm hai miếng bông gạc tẩm rượu rồi ấn mạnh lên trên miệng vết thương.
“Chuyện xảy ra ngày hôm qua là trường hợp khẩn cấp. Tôi vô tình làm anh bị thương. Tôi thật sự xin lỗi.”
Hướng Thu Vân cầm hộp thuốc lên, mặt không chút thay đổi nói: ” Tôi thấy vết thương của anh chưa được xử lý nên cầm hộp thuốc xuống”
Nam Ca: “Vết thương trên mặt cô Hướng là do mấy người anh em của tôi cố ý gây ra, chúng ta xem như là huề nhau vậy. Nhưng sức lực của cô cũng mạnh đến mức có thể ấn khuyên tai vào huyệt thái dương của tôi, thật sự là làm tôi cảm thấy rất bội phục”
“Là tôi phải bội phục Nam Ca mới đúng, ngày hôm qua nguy hiểm suýt nữa đánh mất tính mạng mà anh còn biết dùng phanh gấp để đối phó tôi. Chuyện này dù sao tôi cũng nên nói cho ông cụ Hạ một tiếng, cho dù ông cụ không chịu tăng lương cho anh thì ít nhất cũng nên vì anh làm việc rất tốt và cung cấp cho anh. một ít đồ dùng y tế” Vẻ mặt Hướng Thu Vân lạnh nhạt nói.
Nam Ca lại chỉ chỉ hộp thuốc trong tay cô: “Tôi đã tiêm phòng uốn ván rồi, không cần dùng tới thuốc này nữa, nhưng dù sao vẫn phải cảm ơn sự quan tâm của cô Hướng”
“Không cần phải khách sáo như vậy? Trên mặt Hướng Thu Thu Vân là biểu tình lãnh đạm, khẽ trả lời.
Nam Ca một lần nữa nhìn về phía Hạ Vũ Hào: “Cậu ba vẫn nên quỳ xuống đi thôi, nếu không ông cụ quay lại thấy ngài đang ngồi, tôi cũng không giải thích được”
Đôi lông mày Hướng Thu Vân khẽ cau lại, mím chặt môi nhìn:
“Cô Hướng vẫn nên lên trên lầu nghỉ ngơi đi, có đôi khi là có ý tốt nhưng chỉ làm cho mọi chuyện xấu hơn thôi” Nam Ca không hề đề cập một câu đến việc lúc nấy cô đã chữa trị vết thương cho Hạ Vũ Hào.
Hạ Vũ Hào lau đi vết máu trên trán rồi nói với cô: “Em đi nghỉ ngơi đi, ở đây đã có Nam Ca trông chừng tôi rồi, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu”.
Nói xong anh khó khăn đứng lên rồi lại quỳ xuống chỗ cũ lần nữa.
Hướng Thu Vân đứng yên không nhúc nhích, chỉ là tay cô cứ nắm vào rồi lại buông ra, sau đó lại tiếp tục nằm vào, thần sắc trên mặt biến ảo không rõ ràng.
“Tôi không muốn em nhìn thấy tôi như thế này” Hạ Vũ Hào ngẩng đầu nhìn cô mỉm cười: “Đi lên đi, tôi không sao đâu.”
Hướng Thu Vân nhìn anh cười mà trên mặt tràn đầy máu tươi, đột nhiên như có cảm giác mình đang bị mắc kẹt trong cát lún, mắt, tai, mũi và miệng đều bị cát lún chặn lại, không thể thở hay la hét, chỉ có bóng tối và sự ngột ngạt bao quanh.
Cô liếc nhìn Hạ Vũ Hào một cái sau đó thu hồi ánh mắt, cầm hộp thuốc đi lên lâu.