Chương 441

Hướng Quân không vừa lòng: “Sao mà anh ngốc được? Bà xã, em tự nói xem, tốt xấu gì thì anh cũng đến mười, em có đến một được không vậy?”

“Đó là em không muốn học” Lâm Quỳnh Chi xoay người nhìn anh ta, sau đó cúi đầu hỏi hai đứa nhỏ: “Ba có ngốc không nào?”

Đào Đào phản ứng nhanh, đôi mắt đen lúng liếng dao động nhanh như chớp: “Ba ngốc ba ngốc!”

Nhị Bảo học theo: “Ba ngốc ba ngốc, ba ngốc ba ngốc!”

Hướng Quân: “…”

“Cô, cô đẹp, đẹp!” Đào Đào cùng với mẹ bắt nạt ba xong liền cong cong đôi mắt vươn tay về phía Hướng Thu Vân, bị ba bi bô nói: “Cô, cô bế một cái!”

Lâm Quỳnh Chi nói: “Cô mệt rồi, hôm nào lại để cô bế con sau”

“Không mệt đâu” Hướng Thu Vân khom lưng, thật cẩn thận bế Đào Đào lên, cô bé nho nhỏ lại mềm mại, trên người còn mang theo mùi sữa đặc trưng của em bé, không khó ngửi chút nào.

Đào Đào cũng không hờn lẫy, hai tay ôm lấy cổ cô, hôn bẹp một cái lên mặt cô, ha ha ha nở nụ cười.

“Đào Đào rất thích em” Lâm Quỳnh Chi bế Nhị Bảo lên, nói với Hướng Thu Vân.

Hướng Quân hừ một tiếng: “Con bé hư hỏng này còn chưa từng chủ động hôn anh bao giờ, toàn là tè dầm lên người anh không ít đâu!”

“Có một lần anh trai em đặt Đào Đào lên cổ, bị con bé tè cho một bãi, anh trai em thiếu chút nữa tức chết luôn rồi” Lâm Quỳnh Chi cười nói.

Hướng Thu Vân ngửi mùi sữa trên người Đào Đào, nở nụ cười, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ non mềm của cô bé.

Lúc này, cửa cộp cộp một tiếng bị đẩy ra.

Hướng Thu Vân theo bản năng nhìn về phía cửa liền thấy được ba của cô vui mừng ra mặt mà đứng ở cửa, còn Hạ Vũ Hào thì đứng ở phía sau ông ta.

Ý cười nơi khóe miệng cô nhạt bớt đi, cô hơi nhíu mày, đặt Đào Đào xuống đất, sau đó bước lên phía trước một bước, chắn trước người hai đứa nhỏ.

Vào khoảnh khắc kia nhìn thấy Hạ Vũ Hào, mặt Hướng Quân liền đen đi, nhưng không chờ anh ta mở miệng thì Hướng Thu Vân đã nói trước một bước: “Anh, chị dâu, hai người chơi với con đi, em đi về trước đây.”

Lâm Quỳnh Chi có lời muốn nói nhưng cuối cùng cái gì cũng chẳng nói ra.

“Cô, cô..” Đào Đào đi đến trước mặt cô, ôm lấy đùi của cô, ánh mắt trông mong nhìn lên.

Hướng Thu Vân hơi cúi đầu liền đối diện với ánh mắt trong veo của nhóc tì, cô ngồi xổm xuống nhìn: “Đào Đào ngoan, lần sau cô lại đến chơi với cháu”

Khóe miệng Đào Đào méo xệch, vẻ mặt không vui, sau đó đột nhiên nhìn Hạ Vũ Hào, căm giận nói: “Người xấu!”

“Đứa bé còn nhỏ, Tổng Giám đốc Hạ đừng để ý” Lâm Quỳnh Chi cười giải thích một câu, sau đó quay đầu lại trừng mắt liếc Hướng Quân một cái. Nếu không phải anh ta cả ngày chỉ vào ảnh chụp của Tổng Giám đốc Hạ dạy hai đứa nhỏ nói người xấu vậy thì Đào Đào cũng không thể nói ra như thế!

Ánh nhìn hờ hững của Hạ Vũ Hào lướt về bên này, dừng ở trên người Đào Đào: “Không sao?

Hướng Thu Vân còn nhớ rõ lời nói lấy hai đứa nhỏ áp chế cô của anh, cô đứng lên, lập tức đi đến bên cạnh, tốc độ nói chuyện nhanh hơn một chút so với bình thường: “Đi thôi.”

Nói xong liền nhanh chân bước ra ngoài sau đó đóng cửa lại.

Hạ Vũ Hào lặng lẽ không tạo ra tiếng động mà đi theo phía sau cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play