Chương 405

“Vẻ bề ngoài là người tốt đẹp, lương thiện, ai biết bên trong là loại người gì chứ? Nếu thật sự là một người tốt thì sẽ không khiến cho bà Hướng tức giận đến mức này!”

Tiếng bàn tán ồn ào lọt vào tai Hướng Bách Tùng, khuôn mặt ông ta nóng bừng lên. Ông ta muốn giải thích với mọi người rằng không phải như bọn họ tưởng tượng nhưng bọn họ chưa từng đứng trước mặt ông ta chất vấn, nếu ông ta cứ tùy ý mở miệng giải thích chỉ khiến mọi thứ càng lộn xộn, càng thêm phần khó tin mà thôi.

Khuôn mặt ông ta càng ngày càng nóng, ông ta ôm lấy má phải sưng đỏ, nghiêm giọng hỏi: “Tuệ Doanh, bà đang làm cái gì vậy? Bà nổi điên giống A Quân và Hướng Thu Vân rồi sao?”

“Phải! Tôi bị ông ép đến phát điên rồi!” Giọng của Vu Tuệ Doanh vì đang tức giận quá độ mà cao vút lên, còn có chút sắc bén: “Hướng Bách Tùng, ông… Ông thật là… Tôi nhìn lầm rồi… Tôi nhìn lầm người rồi!!!”

Mấy câu sau bà ấy nói không thành tiếng vì quá nghẹn ngào.

Hướng Bách Tùng chưa bao giờ nghĩ rằng người vợ hiền lành luôn coi mình như trời lại đánh mình nên nhất thời kinh sợ, thậm chí còn không thể duy trì hình tượng nho nhã, tốt tính.

Vu Tuệ Doanh lau nước mắt đi, nhấc một ly rượu vang đỏ từ trong khay của nhân viên phục vụ rồi tạt lên người Hướng Bách Tùng. Sau đó bà ấy học theo dáng vẻ của Hướng Quân, tức giận nhổ một bãi nước bọt lên mặt đất rồi mắng: “Hướng

Bách Tùng, ông chính là loại người hèn nhát!”

Nói xong bà ấy cầm cái ly rỗng trong tay ném về phía ông ta, khóc lóc chạy đi.

Ở chỗ cách đó không xa, Giang Hân Yên ngồi trên xe lăn lẳng lặng nhìn về hướng này, cô ta nhìn thấy tất cả mọi chuyện, dường như đang suy nghĩ điều gì. *

Hạ Vũ Hào lái xe nhanh như chớp đến thẳng phòng bệnh trong bệnh viện, sau đó dưới cái nhìn chăm chú của rất nhiều người nhà họ Hạ, anh không thèm gõ cửa mà “cạch” một tiếng đẩy cửa ra, chạy thẳng vào.

Trong phòng bệnh, bà lão đang ngồi bên cạnh giường bệnh nắm tay ông cụ Hạ, hai mắt đỏ bừng nhìn ông cụ, nếp nhăn trên mặt còn đọng vệt nước mắt.

Mà ông cụ Hạ đang vỗ lưng bà cụ, dỗ dành một cách bất lực.

Thấy Hạ Vũ Hào đột nhiên xông tới, bà cụ ngồi thẳng lên, lau qua nước mắt trên mặt, dáng vẻ có chút chật vật.

“Ai cho mày vào?!” Ông cụ Hạ bám thành giường ngồi dậy, sắc mặt âm trầm, giọng nói lanh lảnh như chuông đồng: “Cút ra ngoài cho tao!!”

Cửa phòng bệnh vẫn đang mở, người nhà họ Hạ thấy tình cảnh bên trong thì lo lắng không thôi.

Ông cụ dù không thích Hạ Vũ Hào nhưng cũng không thể phủ nhận anh chính là trụ cột của tập đoàn Hạ thị, cứ cho là không thích thì bọn họ cũng không ngờ thái độ của ông cụ đối với Hạ Vũ Hào lại ác liệt như vậy.

Hạ Vũ Hào dùng chân đá lên cửa, mặt không biến sắc hỏi: “Tôi đã đồng ý với ông nội là đỉnh hôn với Giang Hân Yên, vì sao ông nội còn sai người mang Hướng Thu Vân đi?”

“Từ khi nào mà tao làm việc lại tới lượt một người vai vế ở dưới như mày chất vấn?!” Ông cụ Hạ cao giọng nói.

Bà lão ngồi bên cạnh xoa lưng cho ông cụ Hạ, lo lắng nói: “Ông đừng nổi giận mà, không tốt cho cơ thể đâu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play