Chương 403

“Hướng Quân.” Lâm Quỳnh Chi thấp giọng gọi anh một tiếng, cảm thấy vô cùng đau đầu.

Hướng Quân quay đầu lại nhìn cô ấy một cái: “Vợ yêu, em gọi anh làm gì?”

Lâm Quỳnh Chi: “..”

“Hướng Thu Vân nói với các người cô ấy muốn rời đi là muốn đi đâu vậy?” Không đợi Hướng Quân nói thêm gì, anh lại nói tiếp: “Tôi gọi điện thoại cho cô ấy chỉ thấy tắt máy.”

Trong lòng Lâm Quỳnh Chi lộp bộp một tiếng, sắc mặt có chút khó coi. Cô không biết là Hạ Vũ Hào có đang gạt mọi người hay không. Cũng không biết điện thoại của Hướng Thu Vân tự ngắt kết nối khi hết pin hay là do Hướng Thu Vân thật sự đã gặp chuyện nên cô ấy nhất thời không lên tiếng.

“Không thể nào, nhất định là anh bị con bé cho vào danh sách đen rồi!” Sắc mặt Hướng Quân đại biến, rút điện thoại di động ra gọi cho Hướng Thu Vân.

“Xin lỗi, số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau. Sorry, the number…”

Lâm Quỳnh Chi đứng cách đó không xa nên có thể nghe được rất rõ ràng tiếng báo điện tử của điện thoại, trên mặt lập tức tái nhợt không còn huyết sắc.

Hướng Bách Tùng và mấy người khác hai mặt nhìn nhau, mà hai mắt Vu Tuệ Doanh lập tức đỏ hoe, nước mắt lã chã rơi xuống đất: “Xảy ra chuyện gì vậy? Điện thoại của Vân Vân tại sao lại bị tắt? A Quân, rốt cuộc con biết chuyện gì thì mau chóng nói ra!”

Bây giờ Lâm Quỳnh Chi còn chưa rõ rốt cuộc tình hình hiện tại là thế nào, cô ấy vẫn cảm thấy hay là bí mật đi điều tra camera giám sát xem Vân Vân đang ở đâu.

Mà giờ cũng không thích hợp để nói ra chuyện Vân Vân bị ông cụ Hạ cho người đưa đi.

Nhỡ đâu điện thoại của Vân Vân chỉ hết pin hoặc là giờ đang ngồi trên máy bay nên không thể nhận điện thoại của bọn họ thì sao? Nếu bọn họ nói chuyện giao ước giữa Vân Vân và ông cụ Hạ cho tổng giám đốc Hạ biết thì chẳng phải đang phá hỏng chuyện lớn của Vân Vân sao?

Nhưng Lâm Quỳnh Chi còn chưa kịp nói kế hoạch của mình với Hướng Quân thì đã nghe thấy anh ta mắng to một tiếng: “Mẹ kiếp, Vân Vân nói ông cụ nhà các người muốn đưa con bé đi, tại sao bây giờ lại không gọi được điện thoại?”

“Tên họ Hạ kia, nếu Vân Vân ở trong tay ông cụ nhà các người mà xảy ra chuyện gì thì ông đây tuyệt đối không buông tha cho cậu và ông cụ nhà cậu đâu.” Lâm Quỳnh Chi định ngăn cản nhưng tâm tình Hướng Quân đang kích động, căn bản cũng không nghe lọt mấy lời của cô ấy.

“… Ông nội tôi?” Trên trán Hạ Vũ Hào đổ một tầng mồ hôi mỏng, đáy mắt hiện lên một tia kinh hãi và bất an.

Anh không đợi Hướng Quân và Lâm Quỳnh Chi nói thêm câu nào nữa, lập tức quay người bước nhanh ra khỏi đại sảnh hoa lệ.

Lâm Quỳnh Chi thấy bóng dáng anh rất nhanh đã biến mất ở cửa ra vào, trên mặt xuất hiện chút lo lắng, không nhịn được quay ra mắng Hướng Quân: “Anh nói thẳng ra cho tổng giám đốc Hạ biết, nhỡ đâu điện thoại của Vân Vân chỉ đang bị hết pin thì phải làm sao? Thế này không phải đang làm hỏng chuyện lớn của Vân Vân hả?”

Hướng Quân chỉ mải lo lắng cho Hướng Thu Vân, căn bản không nghĩ tới khả năng này, anh ta sững sờ nói: “Đúng vậy…”

Sau đó lại hỏi: “Nhưng nếu Vân Vân thực đã xảy ra chuyện thì tính sao đây?”

Lâm Quỳnh Chi nhất thời ngẩn người, đúng vậy, nếu Vân Vân thực đã xảy ra chuyện thì biết làm sao? “Thật sự là ông cụ Hạ mang Hướng Thu Vân đi sao?” Hướng Bách Tùng cúi đầu hỏi Hướng Quân, đáy mắt chứa vài phần thất vọng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play