Chương 369

“Nếu đã nhận được thiệp mời tham gia hôn lễ, vậy phiền toái cậu hai Chung thận trọng lời nói và hành động, thực tốt tốt tố chất cơ bản của một khách mời. Nếu không để ông ngoại biết trong hôn lễ xảy ra những chuyện này, trong cơn tức giận thay mất vị trí tổng giám đốc của anh thì không tốt đúng không?”

Trên mặt Giang Hân Yên vẫn là nụ cười nhẹ, ngẩng đầu nhìn anh ta, làm như là bạn bè nói chuyện bình thường.

Khuôn mặt Chung Thiệu Vân đỏ ứng, hiểu rõ, anh ta nghiến răng nghiến lợi: “Cô.”

“Anh cảm thấy sao?” Giang Hân Yên cười ngắt lời anh ta, sau đó nhìn thoáng qua: “Cậu Chung cũng tới.

Sau đó Chung Thiệu Vân cũng nhìn thoáng qua phía sau, ngay khi nhìn thấy Nhậm Gia Hân kéo cánh tay Chung Khánh Hiên, thì vẻ mặt chuyển sang khó coi muốn chết.

Nếu như miêu tả cụ thể, đại khái giống như là mèo thấy chó, nổi giận, nhưng không đánh lại, cuối cùng chỉ có thể cụp đuôi đầu hàng không cam lòng mà bỏ đi.

“Chúc mừng hôn lễ của ông cụ Lâm!” Chung Khánh Hiến cười đi đến, đưa lễ vật cho Giang Hàn Yên: “Ngoài ra cũng chúc mừng cô Giang sắp sửa có một cậu nhỏ hoặc dì nhỏ!”

Nụ cười trên mặt Giang Hân Yên cứng lại, gật đầu, không nói gì, sau đó đưa quà tặng cho nhân viên ở bàn ghi tên.

“Ôi, chuyện này đúng là đáng chúc mừng!” Nhậm Gia Hân chớp đôi mắt, trên mặt vô cùng hưng phấn: “Theo lý thuyết thì càng lớn tuổi chất lượng tinh trùng càng kém, người có thiên phủ dị bẩm giống ông cụ Lâm đúng là từ xưa đến nay hiếm!”

Không ai nói tiếp, yên tĩnh đến kỳ quái.

Nhậm Gia Hân tự mình tiếp lời mình, cô ta gật đầu: “Chuyện hiếm gặp như vậy mà cô ta có thể gặp được, đúng là nên chúc mừng, ừ, nên vui!”

“Cô Nhậm và cậu Chung cùng đến đúng là chuyện bất ngờ.” Giang Hân Yên cong môi, chuyển đề tài khác: “Tôi còn tưởng cô sẽ đến cùng thư ký Nhậm.

Nhậm Gia Hân trợn trừng mắt: “Ba tôi bận rộn như vậy nhất định là không đến được, cho nên mới để tôi đến đây! Tôi đến cùng thầy và cũng là bạn trai tôi, chuyện này rất bất ngờ sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được!”

Chung Khánh Hiên họ khan một tiếng, ý bảo bạn gái đừng quá đáng.

“Cô Nhậm thật là ngây thơ lãng mạn.” Giang Hàn Yên dịu dàng nói.

Nhậm Gia Hân tỏ vẻ xấu hổ, cọ vào trong lòng Chung

Khánh Hiên: “Cảm ơn đã khích lệ. Có phải cô rất hâm mộ tôi không? Có điều loại chuyện này hâm mộ cũng không được!”

“Còn rất nhiều khách khứa cần tiếp đón, ngày khác lại nói chuyện tiếp, mời cậu Chung và cô Nhậm ngồi vào bàn.” Giang Hân Yên cười, nhẹ giọng nói.

“Được rồi được rồi!” Nhậm Gia Hân nhe răng cười, xua tay với cô ta: “Hướng Thu Vân sắp đến dây rồi, cô phải tiếp đón cho tốt, tôi đi vào trước!”

Nói xong, cô ta cũng không để ý đến vẻ mặt Giang Hàn Yên hơi giật mình, nhảy nhót kéo Chung Khánh Hiện đi vào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play