Chương 347
Hướng Thu Vân hơi nhíu mày, vết sẹo đuôi mày nhiễm vài phần oán hận: “Giúp tôi?”
“Cô là một tội phạm giết người, hơn nữa đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Hướng, dù cho Vũ Hào có thích cô, những người trong nhà họ Hạ cũng sẽ không đồng ý cô ở bên anh ta!”
“Nhà họ Hạ nhất định sẽ liên hôn với nhà họ Giang, đến lúc đó cô còn ở lại bên cạnh Hạ Vũ Hào, thì cô chính là tình nhân của Hạ Vũ Hào, đến lúc đó người khác sẽ nói thế nào về cô?” Giang Minh Thắng nói.
Hướng Thu Vân cong môi: “Khó cho anh Giang có thể nghĩ vậy, tôi còn tưởng đầu anh chỉ có tác dụng tăng chiều cao mà thôi!”
“Hướng Thu Vân!” Giang Minh Thắng cảm thấy cô đúng là không biết đúng sai! “Kêu lớn tiếng vậy làm gì, tôi là người què, chứ không phải người điếc. Hướng Thu Vân lạnh lùng nhìn anh ta: “Anh nói anh giúp tôi rời khỏi Hạ Vũ Hào, thật sự là vì tốt cho tôi? Hay là vì muốn tôi nhường đường cho Giang Hân Yên? Hoặc là nói, anh còn muốn tôi ở bên anh?”
Sống lưng Giang Minh Thắng căng cứng thẳng tắp, không nhìn vào mắt cô: “Cô chỉ cần trả lời tôi, cô có muốn rời khỏi Hạ Vũ Hào hay không!”
“Không phải anh Giang đã sớm biết tôi là người ham mê quyền lực và tiền tài sao?” Hướng Thu Vân nói: “Bây giờ vất vả lắm mới được ở cùng với Hạ Vũ Hào, vì sao còn muốn tôi phí lòng rời khỏi anh ta? Tôi bị ngu sao?”
Câu trả lời của cô làm cho vẻ mặt Giang Minh Thắng xanh mét: “Nhưng nếu cô tiếp tục ở lại bên cạnh anh ta, cô chỉ là một kẻ thứ ba bị người phỉ nhổ! Là người chen chân vào cuộc hôn nhân của người khác! Vì tiền và quyền lực, cô có thể từ bỏ hết lễ nghĩa liêm sỉ sao?”
“Anh hẳn nên trở về hỏi Giang Hân Yên một chút, cô ta từ bỏ lương tâm, thế mà còn không có được Hạ Vũ Hào, cảm giác như thế nào” Hướng Thu Vân ngẩng đầu nhìn anh ta, vẫn là khuôn mặt lúc trước, thoạt nhìn không có chút thay đổi nào, nhưng lại khiến người sinh ra chán ghét.
Ánh mắt Giang Minh Thắng nhìn cô chăm chú, cảm xúc phức tạp, trong hỗn loạn vẫn có một chút thất vọng không thể nào che giấu.
“Lần này không còn chuyện khác chứ?” Nếu là Hướng Thu Vân trước kia, có lẽ sẽ còn cảm thấy khó chịu vì ánh mắt của anh ta, nhưng bây giờ nhìn thấy ánh mắt của anh ta như vậy, cô lại không có một chút cảm giác nào.
Có lẽ bị anh ta trách móc nặng nề quá nhiều, sớm đã thành thói quen.
“Cô muốn bao nhiêu tiền? Chỉ cần ở trong phạm vi năng lực của tôi, tôi có thể cho cô!” Giang Minh Thắng nhìn chằm chằm vào cô, mỗi chữ gần như là rít ra khỏi cổ họng.
Hướng Thu Vân cười: “Anh không cho được thứ tôi muốn”
“Tập đoàn Giang Nam không nhỏ, nhưng vốn không thể so sánh được với tập đoàn Hạ Thiên, huống hồ bây giờ Hạ Vũ Hào đã gần như khống chế toàn bộ tập đoàn Hạ Thiên, còn anh thì sao? Chờ tới mười năm, hai mươi năm nữa bố anh lui xuống khỏi ghế chủ tịch, khi đó mới đến anh nhỉ?”
Gần xanh trên trán Giang Minh Thắng đều nổi hết lên: “Cô nhất định phải tham lam như vậy?”
“Không phải trong mắt anh tôi vẫn luôn là người như vậy sao?” Hướng Thu Vân nói: “À, ngoại trừ tham lam, lại còn tàn nhẫn độc ác, không từ thủ đoạn.
Mặt mày Giang Minh Thắng xanh mét nhìn cô, hồi lâu cũng không nói gì.
“Nhớ kỹ lời anh nói, sau này chỗ có tôi, anh phải rời khỏi.” Thu Vân xoay người, đi về phía cửa rồi nói: “Tôi không muốn mẹ anh, vợ chưa cưới của anh, còn có cả em gái anh cả ngày đuổi theo gọi tôi là hồ ly tinh, sẽ bị Hạ Vũ Hào hiểu lầm.
Giang Minh Thắng siết chặt bàn tay, đáy mắt tràn đầy đau khổ.
Cho đến tận khi Hướng Thu Vân sắp ra tới cửa, anh ta mới mệt mỏi nói: “Uống hết hai ly rượu còn lại rồi đi”
“Không được, uống với anh không uống nổi” Hướng Thu Vân đẩy cửa đi ra ngoài.