Chương 335

Nụ cười trên mặt chủ ba Hạ cứng một chút:”Vũ Hào à, cháu không hiểu ý chú rồi, ý của chú không phải là chia hoa hồng cho cháu, mà là…

“Tôi cho rằng ý mà chú nói ra, là muốn chia cho tôi chút hoa hồng thưởng cho tôi, hóa ra là tôi hiểu lầm. Hạ Vũ Hào ngắt lời ông ta: “Nếu chủ không có ý định cho tôi tiền, thì sau này cũng đừng có nói cái gì mà ngại quá, sẽ khiến người ta hiểu lầm.

Người nhà họ Hạ đứng bên cạnh nghe cuộc trò chuyện của hai người, phần lớn là khinh thường và ánh mắt khinh bỉ.

Cả nhà chú ba Hạ cầm được nhiều đồ tốt nhất từ nhà họ Hạ, nhưng cả nhà này cũng là những người keo kiệt nhất nhà họ Hạ.

Đừng nhìn họ chẳng hiểu chuyện lớn gì, còn thích nhúng tay khắp nơi, việc nhỏ thì tính toán chi li hơn bất kì ai, luôn cảm giác mình lúc nào cũng phải chịu thiệt thòi, muốn mọi được tiền từ trong miệng bọn họ, còn khó hơn cả nhổ lông trên mình cọp.

Nhiều người nhìn như vậy, Chủ ba Hạ thân là trưởng bối có chút không xuống đài được: “Chú cũng không nói không cho cháu tiền, vậy cháu để trợ lí Lý gửi số tài khoản ngân hàng qua cho chủ, lúc sau chủ sẽ chia cho cháu ít hoa hồng. hỏi. nói: “Ba trăm năm mươi triệu”

“Chú chuẩn bị chia cho tôi bao nhiêu tiền?” Hạ Vũ Hào

Sắc mặt Chú ba Hạ thay đổi khôn lường, cuối cùng Hạ Vũ Hào bật cười một tiếng, những người khác cũng cười vang theo.

“Vậy thì bảy trăm triệu? Bảy trăm triệu thật không ít đâu, muốn hơn nữa chú cũng không có!” Chú ba Hạ đau lòng như bị người ta cắt mất miếng thịt.

Hạ Vũ Hào cười cười: “Tôi chỉ là đùa với chú một chút thôi, sao có thể lấy tiền của chú được chứ?” Nghe đến đây, Chú ba Hạ vội nói: “Là chính cháu nói không muốn, cũng không phải chú không cho cháu đấy!”

Người chung quanh cười vang lên xem thường, nhưng bên dưới vẻ xem thường, lại ẩn giấu càng nhiều ghen ghét và không cam tâm. Dáng vẻ uất ức này của chú ba Hạ, cũng không biết ông cụ Hạ nhìn trúng điều gì ở ông ta, nâng niu cả một nhà ông ta trong lòng bàn tay như bảo bối! “Vũ Hào à, thật ra chủ tìm cháu là muốn bàn một việc với cháu. Chú ba Hạ nói: “Cháu nhìn cháu làm Tổng giám đốc, vì công ty bỏ nhiều công sức như thế, cũng không lấy được bao nhiêu tiền, chú cảm thấy khá..”

Ông ta bị ám ảnh tâm lí với mấy chứ thật ngại quá, sửa miệng nói: “Chú cảm thấy rất không hợp lí.

“Hử?” Hạ Vũ Hào hơi nhếch lông mày lên

Chủ ba Hạ nuốt ngụm nước bọt nói: “Cháu xem thử xem, chi bằng để em họ cháu đến làm Tổng giám đốc? Như thế thì cháu cũng không phải tốn công sức đi quản lí công ty nữa, hàng năm còn có thể cầm được không ít tiền lời.

“Chuyện này tôi không quyết định, Hạ Vũ Hào khó xử nói: “Chi bằng chủ đi nói một tiếng với ông nội?”

Chủ ba Hạ vừa nghĩ tới mấy lần trước ông ta nói chuyện này với ông cụ Hạ, nhớ đến dáng vẻ nổi trận lỗi đình của ông ta, nhanh chóng ngượng ngùng nói: “Chú chỉ muốn hỏi là hỏi cháu một chút, nếu cháu không quyết định được thì thôi bỏ đi?”

Nói xong, ông ta vội vàng rời đi.

Lúc này mẹ Lục cùng đi với một đám thuộc hạ đến nơi này, bà ta nói vài câu xã giao với một lượt những người ở đây, rồi mới lên tiếng: “Ông cụ Hạ bị ung thư phổi, tôi cảm thấy vô cùng thương tiếc, cân nhắc đến việc các vị ban đêm đều muốn ở đây với ông cụ, bệnh viện chúng tôi đã sửa sang lại vài phòng bệnh trống..

Thật ra chỉ cần một hai người ở lại đây là được rồi, chỉ là ông cụ Hạ ung thư phổi giai đoạn cuối, thời gian không còn nhiều, tất cả mọi người hi vọng để lại ấn tượng tốt trước mặt ông cụ, có thể được chia nhiều di sản một chút.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play