Chương 327

Nhưng cô còn chưa đi được hai bước đã bị Chu Hồng kéo lại: “Cảm ơn”

“Người giúp cô là chị Hàm, không phải tôi.” Hướng Thu Vân né ra khỏi cánh tay của cô ấy.

Chu Hồng lau nước mắt ở khóe mắt, cũng không dây dưa về vấn đề này nữa, mà là thấp giọng nói: “Tôi cho rằng sau khi tôi gửi video của Lâm Tuyết Nghi cho cô thì cô sẽ không nhận người bạn là tôi nữa chứ”

“Tôi còn có việc, đi trước đây” Hướng Thu Vân mấp máy môi, đi theo sau lưng Mộng Hàm, rời đi.

Chu Hồng nhìn bóng lưng quyết tuyệt của cô quyết tuyệt, đau đớn dùng hai tay ôm kín mặt, có nước mắt chảy ra giữa các ngón tay của cô ấy.

Sau khi lên xe, Mộng Hàm nói: “Thật ra đối phó với hạng người như Trình Thành, căn bản không cần phải tốn nhiều công sức như thế”

Ánh mắt Hướng Thu Vân lấp lóe, ném một viên ô mai vào trong miệng, cũng không trả lời gì.

“Chủ yếu là muốn tất cả video và ảnh chụp từ tay anh ta thì có hơi khó.” Mộng Hàm nổ máy xe, vén tóc mai ra phía sau tai.

“Chỉ có điều Tổng giám đốc Hạ cảm thấy, cô không thích nợ ơn của người khác, bảo tồi tổn chút sức lực để giải quyết sự dây dưa và uy hiếp của tên bạn trai cũ này cho Chu, coi như là trả nợ ân tình thay cô.

Hướng Thu Vân nhíu mày, không nói tiếng nào.

“Ngạo kiều nhất thời thoải mái, theo đuổi vợ thì như hỏa táng. Tổng giám đốc Hạ thảm rồi!” Mộng Hàm cong cong con mắt, nghĩ đến con đường theo đuổi bà xã của ông chủ dài dáng dặc, cảm thấy rất thú vị.

Hướng Thu Vân “…

Lúc hai người quay trở lại Trúc Hiền Trang, Hạ Vũ Hào đã trở về, anh nhắm mắt lại tựa ở trên ghế sô pha, cho dù ngủ thiếp đi cũng vẫn là biểu cảm không vướng bụi trần, lưng eo thẳng tắp.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh mở mắt ra, lúc nhìn về phía cổng đáy mắt anh vẫn còn mang theo ý lạnh nồng như mực. Chỉ là khi nhìn đến Hướng Thu Vân, thần sắc của anh mới hòa hoãn vài phần.

“Tặng em” Hạ Vũ Hào đứng lên, cầm lấy một bó hoa hồng lớn trên bàn, thần sắc hơi có chút mất tự nhiên, đưa đến trước mặt Hướng Thu Vân.

Hướng Thu Vân cúi mắt nhìn, không nhận lấy: “Tôi dị ứng với phấn hoa.

“Trước kia sao anh không nhớ em có nói thế nhỉ?” Hạ

Vũ Hào bắt lấy tay cô, đặt hoa vào lòng bàn tay của cô, sau đó mới thu tay lại, nắm vuốt đầu ngón tay mình, bên trên dường như còn có hơi ấm của.

Hướng Thu Vân cười lạnh một tiếng: “Trước kia tôi không phải người què, nhưng bây giờ tôi là người què, trước kia trong phổi tôi không có nước, nhưng bây giờ phổi có nước, suýt chút đã lấy mạng của tôi rồi.”

Cô tiến về phía trước một bước, ngửa đầu nhìn anh, đáy mắt đều là vẻ chán ghét: “Chuyện gì cũng sẽ thay đổi, tựa như trước kia tôi thích anh, nhưng bây giờ nhìn thấy anh đã cảm thấy buồn nôn vậy.

Nói xong, cô ném bó hoa hồng lớn kia xuống đất.

Hoa hồng đỏ tươi tắn, sàn nhà màu vàng ấm áp tôn nhau lên, vốn nên rất ấm áp, nhưng giờ phút này lại có vẻ trào phúng đến kì lạ.

“Tổng giám đốc Hạ, người tôi đã đưa đến cho anh rồi, bên phía club còn có một đống chuyện phải xử lý, tôi đi về trước đây.” Mộng Hàm thức thời thời lên tiếng, phá vỡ trầm mặc.

Hạ Vũ Hào nhìn Hướng Thu Vân, hầu kết bỗng nhúc nhích, sau đó xoay người nhặt hoa hồng trên sàn lên, để lên bàn: “Ừ”

Mộng Hàm cho tặng cho anh một ánh mắt tự cầu nhiều phúc, lại tạm biệt Hướng Thu Vân, đầu ngón tay vặn chìa khóa xe, đi mất.

“Khoảng thời gian này có việc bận, chưa kịp đi thăm em. Ban đêm thì cũng có thanh thủ thời gian đi thăm qua mấy lần, chỉ là phòng bệnh của cô đã tắt hết đèn nên anh không gọi cô.

Hướng Thu Vân không hề có thành ý mà giật giật môi: “Vậy phải thật cám ơn anh, anh không đến, tôi lại càng khôi phục nhanh hơn.

Hạ Vũ Hào mấp máy môi, đứng dậy cầm vài bình hoa, cắm hoa hồng vào trong, trưng bày ở các góc nhà, căn biệt thự lạnh lẽo lại thêm vài phần sinh động.

“Có thấy nội thất Biệt thự quen không? Anh trưng xong hết các bình hoa, rót hai tách trà nóng, đẩy một tách về phía cô.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play