Chương 319

“Trước kia làm cô ấy đau lòng khổ sở, là tôi sai, tôi không dám bảo đảm có thể làm Hướng Thu Vân trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này, nhưng tôi có thể bảo đảm chỉ có mình mới có có khả năng che chở cho cô ấy” Hạ Vũ Hào đứng dậy, nhìn thím Lưu đã tức đến sắp bốc khói đầu.

Hướng Thu Vân siết chặt nắm tay, trong mắt đã dần ứa hơi nước, chỉ cảm thấy lời nói của anh đặc biệt buồn cười.

“Chỉ mình anh có khả năng che chở cô”? Tất cả những đau khổ của cô đều là do anh ban tặng, mà những khổ đau đó chỉ chỉ bắt đầu từ một cái hiểu lầm!

Nếu sau này anh lại hiểu lầm cô thì sao? Có phải sẽ coi như ngày hôm nay anh chưa từng nói. ra lời này sau đó tiếp tục tra tấn làm nhục cô như là lẽ đương nhiên?

“Hôm nay làm phiền mọi người, đã không còn sớm, tạm biệt” Hướng Thu Vân cổ hết sức làm ra vẻ tự nhiên, nhưng hận ý cuồn cuộn điên cuồng trong lòng cô vẫn làm cho cô nhìn rất âm u.

Cô sợ mình sẽ hành động thất lễ, vừa nói xong đã nhanh chóng ra cửa.

“Khoảng thời gian Hướng Thu Vân trị liệu này, phải làm phiền bác sĩ Lục rồi” Hạ Vũ Hào nhìn về phía Hướng Thu Vân rời đi, quay đầu nói với Lục Thanh Sơn.

Đường cong trên khóe miệng Lục Thanh Sơn rất nhỏ: “Tôi được bác gái tôi nhờ vả, chữa bệnh cho cô Hướng, Tổng giám đốc Hạ không cần phải cảm ơn tôi”

Hạ Vũ Hào nhìn Lục Thanh Sơn, không nói thêm gì nữa, lễ phép tạm biệt, sau đó ra khỏi nhà

họ Lục.

Trong hành lang, Hướng Thu Vân đang chờ thang máy, cô cúi thấp đầu, không nhìn rõ thần sắc, nhưng quanh người lại bao phủ một tầng khí tức cô đơn.

Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, đi đến bên cạnh cô.

Thang máy đến, hai người tiến vào thang máy, đến khi khi ra khỏi thang máy, cũng không ai nói gì. Trên danh nghĩa là người yêu, nhưng còn không bằng người xa lạ.

Lúc ra thang máy, Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, mặt không thay đổi, hỏi: “Tại sao lại đến tìm tôi? Sợ tôi mập mờ với bác sĩ Lục?”.

Không phải, chỉ là không thích thấy cô đi quá gần với người đàn ông khác mà thôi, cho dù biết giữa hai người họ cũng không có gì.

Hướng Thu Vân nhìn thẳng vào anh, một lúc lâu sau, cười lạnh một tiếng.

Thấy hai người đi đến, tài xế đã sớm mở cửa sau ra, hầu bên cạnh Bentley: “Tổng giám đốc Hạ, cô Hướng”

Trong tay tài xế còn cầm một túi khăn giấy, đang xoắn xuýt xem có nên đưa cho Hướng Thu Vận hay không.

“Đưa tôi đi” Hướng Thu Vân nhận lấy khăn giấy, rút ra vài tờ đặt lên chỗ ngồi, lại rút ra vài tờ, muốn trải dưới ghế ngồi.

Ánh mắt Hạ Vũ Hào ảm đạm, anh giữ chặt Hướng Thu Vân, để cô đứng thẳng người, sau đó cầm những miếng khăn giấy cô đã trải ra, vo thành một cục, đưa cho tài xế đứng bên cạnh: “Vứt đi đi.”

“Vâng” Thấy sắc mặt anh không tốt, tài xế mềm tay mềm chân nhận lấy khăn giấy, ném vào trong thùng rác cách đó không xa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play