Chương 313
“Liên quan đến con?” Mẹ Lục “hờ” với anh một tiếng, sau đó cười tủm tỉm nhìn về phía Hướng Thu Vân một lần nữa:
“Thu Vân mau ngồi xuống, hôm nay thím Lưu cháu làm món cháu thích ăn, lát nữa cháu nhất định phải ăn nhiều một chút!”
“Tay nghề của thím Lưu, nếu cháu ăn ít đúng là có lỗi với dạ dày của mình” Hướng Thu Vân nói.
Lúc này, thím Lưu cầm cái muỗng chạy ra từ phòng bếp: “Lan Chi, vừa nãy cô lải nhải một hồi, nói gì vậy? Chị ở trong phòng bếp không nghe thấy rõ!”
“Không có gì không có gì” Mẹ Lục xua tay liên tục, nhanh chóng lảng sang chuyện khác: “Trái cây là Thu Vân sao? Đến là được sao còn mua thêm đồ?”
Hướng Thu Vân: “Trùng hợp trên đường nhìn thấy chút trái cây, cảm thấy bản khá rẻ, nên cháu mua một chút.”
Đồ ăn đã nấu xong, thím Lưu gọi mọi người vào ăn cơm.
Hướng Thu Vân đứng dậy muốn dọn đồ ăn, nhưng bị mẹ Lục ngăn lại: “Cháu là khách, ngồi chờ ăn là được, tay của con gái không phải để kiếm cơm, mà là để làm đẹp!”
“Cô Hướng cứ ngồi chờ ở đây được” Lục Thanh Sơn cười nói: “Nếu cô kiên trì bưng đồ ăn, chờ cô về rồi, mẹ tôi và bác gái tôi sẽ thay phiên đánh tôi”
Mẹ Lục rất không vừa lòng với cách miêu tả của anh: “Thu Vân đừng nghe nó nói bừa, tôi không phải người bạo lực như vậy?
Chỉ trong chốc lát, trên bàn cơm đã được bày xong, giống như thím Lưu đã nói, đây đều là những món Hướng Thu Vân thích ăn.
Hướng Thu Vân nhìn một bàn cơm nhà, tay phải buông thõng xuống nắm chặt góc áo. Người có thể nhớ rõ cô thích ăn gì, ngoài thím Lưu cũng chỉ có anh trai…
“Thanh Sơn mau gắp tôm cho Thu Vân!” Dưới bàn ăn, thím Lưu hung hăng đá chuẩn xác ngay chân Lục Thanh Sơn.
Lục Thanh Sơn lên tiếng, gắp chút tôm cho Hướng Thu Vân.
“Gắp thêm cho Thu Vân chút cả, con bé thích ăn cả bác làm nhất!”
Thím Lưu ngại anh ta không đủ chủ động, không bắt chước làm theo, lại đạp chân anh một cái.
Qua vài lần, Hướng Thu Vân không chịu được, xoa đùi phải bị đã có hơi đau:
“Thím Lưu, hôm nay đùi phải của cháu mới làm châm cứu.”
Thím Lưu: “.”
Phật Sơn Vô Ảnh Cước ngắm sai người!
Sau đó thì vội vàng nói: “Đùi phải? Thanh Sơn cháu nhanh xem cho Thu Vân đi!”
“Để tôi xem” Nghe Hướng Thu Vân nói bị đả ở đùi phải, Lục Thanh Sơn nghiêm mặt, kéo ghế dựa ra, ngón tay mới vừa đụng đến mép váy của Hương Thu Vân thì cô đã né tránh.
Hướng Thu Vân nhìn Lục Thanh Sơn ngồi xổm bên chân cô: “… Chắc là không có việc gì.”
“Cháu không phải bác sĩ, sao biết không có việc gì?” Thím Lưu vẫn luôn là người đơn giản thô bạo, lập tức vén váy cô lên đến chỗ đầu gối: “Thanh Sơn mau xem cho con bé!”
Lục Thanh Sơn: “Bị đá vào chỗ nào?”
“Cẳng chân” Hướng Thu Vân nói: “Cũng không phải rất đau.”
Thím Lưu liếc nhìn cô một cái: “Đá có đau hay không thím còn không biết?”
“Bác đá người mà còn nói sao?” Lục Thanh Sơn ẩn vị trí cẳng chân Hướng Thu Vân, hỏi ngược lại.
Thím Lưu đuối lý, không nói.
Lục Thanh Sơn liên tục ấn mấy chỗ, hỏi đau không, Hướng Thu Vân nói không đau, anh ta mới nhẹ nhàng thở ra: “Chỗ bị thương nghiêm trọng nhất chính là đầu gối và phần trên đầu gối, chỗ bị đá ở cẳng chân, không có vấn đề gì.”
Anh ta đứng lên.
“Thật sự không có vấn đề??” Thím Lưu hỏi.
Lục Thanh Sơn lườm bà ấy một cái: “Cũng không phải là không có”
Trái tim thím Lưu lập tức vọt lên đến cổ họng.
“Có thể bị bầm tím một hai ngày, bác đá mạnh quá.” Lục Thanh Sơn nói.
Lúc này thím Lưu mới thở phào nhẹ nhõm, chọt chọt cái trán của anh ta: “Thằng nhóc thúi, chơi bác sao?”