Chương 310
Hướng Thu Vân không biết trong đó còn có chuyện như vậy, hơi khựng lại nói: “Xin lỗi”
“Cũng không có gì, cả nhà bác gái cả đối xử với tôi rất tốt, tôi chưa bao giờ thiếu thốn gì so với ai cả” Lục Thanh Sơn cười nói.
Hướng Thu Vân mím môi, không nói gì.
“Cô Hướng đã biết một bí mật của tôi, có phải tôi cũng có thể hỏi một bí mật của cô?” Lục Thanh Sơn hỏi.
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Giờ cao điểm buổi chiều, xe trên đường rất nhiều, giống như trước kia mưa to, kiến chuyển nhà rậm rạp, khiến cho người cảm thấy rất bực bội.
Hướng Thu Vân nhíu mày, im lặng.
“Tôi chỉ thuận miệng hỏi một câu, cô Hướng không cần khó xử như vậy.” Lục Thanh Sơn nhìn cô một cái, sau đó thu hồi ánh mắt.
Đèn xanh sáng lên, đoàn xe thật dài bắt đầu thong thả di chuyển.
“Một bí mật đổi một bí mật, rất công bằng” Hướng Thu Vân nói: “Bác sĩ Lục muốn hỏi cái gì?”
Xe đằng trước lại dừng, Lục Thanh Sơn theo sau giẫm phanh lại: “Tôi nghe Hạ Vũ Hào gọi cô là bạn gái?”
“Cũng không tính” Hướng Thu Vân cười tự giễu nói: “Chỉ là một tình nhân mà thôi.”
Lục Thanh Sơn dừng một chút, nói: “Xin lỗi”.
“Không sao” Hướng Thu Vân rũ mắt nói.
Giao tình giữa hai người cũng không sâu, không nhắc đến loại đề tài lớn này, chỉ nói đến một vài chuyện râu ria.
Trên đường rất đông, có nhiều nơi xe còn không đi nhanh bằng người đi bộ trên đường. Hướng Vân Thu xuống xe vào siêu thị mini mua chút trái cây, sau khi quay lại thì xe vẫn còn đang bò từ từ trong dòng xe cộ.
Thím Thẩm gọi đến bảy tám cuộc điện thoại thúc giục, nhưng mà thúc giục cũng vô dụng, năm mươi phút sau, Hướng Thu Vân và Lục Thanh Sơn mới đến khu chung cư nhà họ Lục ở.
Mối quan hệ của Lục Thanh Sơn rất tốt, ở tại nơi nhịp sống đô thị nhanh đến cả hàng xóm cách vách cũng có khi không biết nhau, mà từ lúc vừa vào cửa khu chung cư, thì đã không ngừng có người đến chào hỏi anh ta.
“Ôi chao, Thanh Sơn dẫn bạn gái về sao?”
“Bạn gái cậu thật xinh đẹp, nhưng mà quá gầy rồi, Thanh Sơn à, bác gái cả của cậu nấu cơm ngon như vậy, bảo bà ấy nấu cho bạn gái cậu mấy món ngon đi!”
“Ngày hôm qua mẹ cậu và bác gái cả cậu còn than vãn với bác đó, nói là không biết khi nào mới được ôm cháu, bác thấy sắp rồi đó! Ôi, bác thật sốt ruột không biết khi nào con trai bác mới dẫn bạn gái về, bác lo chết mất thôi!”
Lục Thanh Sơn cười đáp lại từng câu, giải thích hiểu lầm của mọi người, Hướng Thu Vân chỉ đứng bên cạnh anh ta cười lễ phép, ngẫu nhiên nói chào cô, chào bác, thái độ tự nhiên hào phóng.
Đinh!
Thang máy tới, hai người tạm biệt mọi người rồi ra khỏi thang máy.