Chương 299

“Hoá ra trong lòng em tôi là như vậy.” Anh dừng lại, nói với vẻ khó hiểu: “Nếu như tôi nói có một vài chuyện không giống như em thấy thì sao?”

Ánh mắt Hướng Thu Vân như dao, nhìn thẳng vào anh và nghiến răng nghiến lợi nói: “So với lời nói của anh thì tôi tin những gì mình nhìn thấy hơn.”

Hôm nay Hướng Thu Vân thật sự quá mạnh dạn! Chu Hồng nuốt nước bọt, cẩn thận liếc nhìn Hạ Vũ Hào, sống lưng toát mồ hôi lạnh đến nỗi sắp thẩm ướt áo rồi.

Nhưng điều khiến cô ấy ngạc nhiên chính là anh chỉ nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt sâu lắng, ẩn chứa sự khó hiểu. Nhưng anh cũng không nói gì và cũng không hề nổi giận với Hướng Thu Vân.

Cô ấy thật sự càng ngày càng không hiểu mối quan hệ giữa tổng giám đốc Hạ và Hướng Thu Vân rồi.

Ba người không nói gì, phòng bệnh lại chìm vào sự yên lặng giống như chết.

Chu Hồng lén liếc nhìn Hướng Thu Vân, thấy cô cup mắt siết chặt nắm đấm của mình, nhìn dáng vẻ rất tức giận.

Cô ấy nuốt nước bọt, lại léc liếc nhìn Hạ Vũ Hào, thấy anh vẫn đang nhìn Hướng Thu Vân với ánh mắt… hình như rất cưng chiều.

Brum…

Brum…

Lúc này tiếng rung điện thoại bỗng nhiên vang lên.

Chu Hồng đang quá chăm chú nghĩ về chuyện của Hướng Thu Vân và Hạ Vũ Hào giật nảy mình. Thấy hai người trong phòng bệnh không hề động đậy, tiếng rung của điện thoại vang lên không ngừng. Cô ấy họ khan một tiếng, quay đầu nhìn Hướng Thu Vân: “Hướng Thu Vân, điện thoại reo kìa”

Điện thoại reo là của Hạ Vũ Hào, nhưng cô ấy không dám nói với anh mà chỉ có thể nói với Hướng Thu Vân.

Lúc này Hướng Thu Vân mới ngẩng đầu, đôi mắt toàn là tia máu khiến Chu Vân hoảng sợ. Cô liếc nhìn điện thoại không ngừng rung lên, giọng nói vô cùng lạnh lùng: “Không phải của tôi.”

“..” Đương nhiên Chu Hồng biết không phải của cô ấy, nói câu này giống như không nói vậy.

Chu Hồng cười ngượng ngùng, nghiêng đầu nhìn Hạ Vũ Hào nhưng thật sự không dám lên tiếng. Thôi bỏ đi, không nghe thì không nghe, cũng đâu có ảnh hưởng gì đến cô ấy đâu.

“Đưa điện thoại cho Hướng Thu Vân cầm. Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn màn hình biểu thị.

Chu Hồng sững sờ “ô” một tiếng, lo sợ đi lấy điện thoại rồi sau đó đưa đến trước mặt Hướng Thu Vân.

“Điện thoại của tổng giám đốc Hạ, tôi không nghe được.” Hướng Thu Vân không thèm liếc nhìn điện thoại mà lạnh lùng từ chối.

Chu Hồng đưa lưng về phía tổng giám đốc Hạ, đứng ở nơi anh không nhìn thấy mà cẩn thận kéo ống tay áo của Hướng Thu Vân và khẽ nói: “Hướng Thu Vân, tổng giám đốc Hạ bảo cô nghe thì cô cứ nghe đi. Nghe điện thoại cũng đâu có..”

Dưới ánh nhìn lạnh lùng của Hướng Thu Vân, cô ấy đành nuốt chữ “chết” cuối cùng vào trong bụng.

Hình như hôm nay tâm trạng của Hướng Thu Vân không được tốt.

“Hân Yên gọi điện đến.” Hướng Thu Vân thu ánh mắt lại, Hạ Vũ Hào bỗng nhiên nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play