Chương 294

Cả người Hạ Vũ Hào siết chặt lại, cúi đầu nhìn vòng xoáy trên tóc của cô. Gương mặt tuấn tú của anh không khác gì so với ngày thường, nhưng lúc này trái tim anh lại đập rất nhanh.

Có đôi khi tình yêu là chuyện rất kỳ lạ. Trước khi anh chưa nhận ra mình thích cô, thỉnh thoảng tiếp xúc cơ thể chỉ có cảm giác vui vẻ mơ hồ.

Nhưng sau khi biết mình thích cô rồi, từng sự đáp lại nhỏ bé của cô đều khiến trái tim anh đập rộn ràng… Cho dù anh biết lúc này cô chỉ đang lợi dụng anh.

“Hôm nay hai chúng tôi vừa mới hoá giải hiểu lầm” Hướng Thu Vân nhìn Giang Hân Yên, nói có ý: “Còn hoá giải hiểu lầm gì đó thì không cần tôi nói đâu nhỉ? Có lẽ cô còn biết rõ hơn cả tôi”

Bàn tay Giang Hân Yên nắm chặt tay vịn xe lăn đến trắng bệch, nụ cười trên gương mặt cũng không tự nhiên như bình thường: “Hiểu lầm gì nhỉ? Sao tôi không hiểu cô đang nói cái gì?”

“Không hiểu cũng không sao cả.” Hướng Thu Vân chán ghét Giang Hân Yên đến nỗi dạ dày muốn nôn ra: “Cô chỉ cần biết ngày hôm nay Vũ Hào đã tỏ tình với tôi, nói muốn đền bù cho tôi và để tôi ở bên cạnh anh ấy cả đời, như vậy là được rồi.

Vũ Hào? Hạ Vũ Hào cúi đầu nhìn cô, đôi mắt đen ấn giấu sự dịu dàng. Đã lâu lắm rồi cô mới gọi anh như vậy.

Con người Giang Hân Yên hơi co lại, trên gương mặt không còn giữ nụ cười nữa. Cô ta vô thức quay về phía Hạ Vũ Vào, đôi mắt ngập tràn về không tin.

Hạ Vũ Hào để mặc cho cô ta dò xét mà không lên tiếng, anh chỉ im lặng.

“Anh ta tỏ tình với em là em ở bên cạnh anh ta sao?” Chưa đề Giang Hàn Yên nói gì, Giang Minh Thắng đã bùng no.

Anh ta đếm đủ các chuyện ác của Hạ Vũ Hào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh ta làm nhục hành hạ em như vậy, em còn muốn ở bên cạnh anh ta? Hướng Thu Vân, em còn thể diện không? “Hướng Thu Vân có ở bên cạnh tôi hay không, cậu Giang cần gì phải kích động như vậy?” Hạ Vũ Hào nhếch môi, đi lên phía trước chặn trước người Hướng Thu Vân, ngăn ánh mắt Giang Minh Thắng nhìn về phía cô: “Hơn nữa anh vẫn không thể nào buông bỏ Hưởng Thu Văn sao?”

Nói rồi anh lại liếc mắt nhìn Giang Hàn Yên ở phía sau Giang Minh Thăng.

Nghe thấy vậy, vẻ mặt Giang Minh Thắng lập tức chuyển từ đỏ bừng sang tái nhợt. Anh ta vô thức liếc nhìn Giang Hán Yên, bác bỏ một cách gượng gạo: “Không có “Nếu như đã không phải, vậy sau này phiền cậu Giang tránh xa người phụ nữ của tôi xa hơn một chút. Tôi không thích người đàn ông nào khác quấn quýt lấy cô ấy.” Hạ Vũ Hào nhìn thẳng vào Giang Minh Thăng đôi mắt đen đan xen ý cảnh cáo

Năm chữ người phụ nữ của tôi” khiến Hướng Thu Văn nghe rất khó chịu, nhưng cô chỉ nhíu mày chứ không nói gì.

Giang Minh Thắng đã có vợ chưa cưới, Tống Như là một người rất khó dây vào và vô lý, Giang Hân Hiến và mẹ Giang càng khó chơi. Hướng Thu Vân vốn không hề có ý kiến gì về chuyện đó đối với anh ta, nhưng bây giờ càng thấy phiền phức và chán ghét trước sự dây dưa của anh ta.

Nếu như có thể mượn Hạ Vũ Hào để thoát khỏi Giang Minh Thắng thì cô ta vô cùng vui mừng.

Giang Hân Yên không ngờ hai người họ bỗng nhiên ở bên nhau, lúc này cô ta nghe thấy câu “người phụ nữ của tôi” của Hạ Vũ Hào lại thấy vô cùng chói tai.

Cô ta nở nụ cười miễn cưỡng, cắn môi nói: “Anh Vũ Hào, anh… Có phải anh đã quên mất chuyện đính hôn của của hai chúng ta rồi không?”

Chưa để Hạ Vũ Hào lên tiếng, Hướng Thu Vân mỉa mai nói: “Đính hôn có là gì, hai bên đều yêu thích nhau mới là chân lý. Giang Hân Yên, trước kia tôi đính hôn với Hạ Vũ Hào, chẳng phải cô cũng cố gắng chen vào sao? Bây giờ tôi chỉ lấy lại thứ thuộc về tôi mà thôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play