Chương 264

“Mạo muội xin hỏi một câu, nghe nói không lâu trước đây tổng giám đốc Hạ còn từ chối lời mời tự tiến cử mình của cô Hướng, sao bây giờ lại… Lục Thanh Sơn không nói tiếp, chỉ xoay người nhặt áo đã bị xé rách, ý ở ngoài lời rất rõ ràng.

Cầm lấy quần áo bệnh nhân từ tay anh ta, Hạ Vũ Hào khẽ nhíu mày, chẳng muốn giải thích thêm, chỉ bước sang trái hai bước định vòng qua anh ta.

Tuy nhiên, Lục Thanh Sơn liền bước qua trái hai bước để chặn đường anh.

“Phiền bác sĩ Lục nhường đường một chút.” Hạ Vũ Hào khách sáo nói, nhưng trong mắt đã hiện lên tia lạnh lẽo.

“Tôi không thể nhường được.” Bên khóe miệng Lục Thanh Sơn lộ ra lúm đồng tiền rất nhạt, có vẻ như đang châm biếm: “Một người có thể giở trò cầm thú với bệnh nhân, ai biết đến phòng cấp cứu sẽ làm ra chuyện gì nữa!”

Hạ Vũ Hào liếc mắt nhìn anh ta, đáy mắt từ từ ngưng tụ thành băng.

“Tổng giám đốc Hạ muốn tôi tiếp tục điều trị chân cho cô Hướng, tốt nhất anh nên nghe lời tôi.” Lục Thanh Sơn chỉ cái ghế ngồi: “Cứ ở lại đây, dù sao anh đến phòng cấp cứu cũng không giúp được gì, dù giúp đỡ chỉ gây thêm phiền phức mà thôi”

Hạ Vũ Hào mím môi lại nhìn theo hướng Hướng Thu Vân rời đi, năm ngón tay hơi siết lại rồi buông ra, sau đó lại siết lại, cuối cùng vẫn rút chân về.

Có điều anh không ngồi xuống mà chỉ nhìn Lục Thanh Sơn và nói: “Thái độ của bác sĩ Lục đối với Hướng Thu Vân, hình như đã vượt qua giới hạn bác sĩ với bệnh nhân.”

“Không phải hình như, là chắc chắn. Ánh mắt Lục Thanh Sơn tối sầm, lúm đồng tiền càng sâu hơn: “Bác cả đã dặn dò tôi phải chăm sóc cô Hướng thật tốt, nhất là lúc có tổng giám đốc Hạ ở đây. Nếu cô Hướng xảy ra vấn đề gì thì bác cả sẽ lột da tôi mất”

“Chỉ vậy sao?” Hạ Hàn Xuyên như có điều muốn hỏi. Lục Thanh Sơn nhíu mày, hỏi vặn lại: “Chứ thế nào?”

Không khí trong phòng bệnh giống như bị đè nén, bầu không khí hết sức ngột ngạt.

Hạ Vũ Hào cầm cái áo bị xé rách, dời mắt không nhìn Lục Thanh Sơn nữa, sải bước đi ra ngoài.

Lục Thanh Sơn nhíu chặt mày, đứng chặn trước mặt Hạ Vũ Hào lần nữa, cất giọng nặng nề: “Tổng giám đốc Hạ không nghe lời khuyên của tôi khăng khăng muốn đi ra ngoài, Anh không sợ tôi sẽ dừng điều trị chân cho cô Hướng à?”

Hạ Vũ Hào lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, nhíu mày, sau đó bắt lấy cánh tay rồi vật anh ta ngã xuống đất bằng cú ném qua vai.

Lục Thanh Sơn chậm rãi vịn mặt đất để ngồi dậy, xoa xoa cơ thể đau nhức, nở nụ cười giễu cợt: “Xem ra tổng giám đốc Hạ cũng không quan để ý tới chân của cô Hướng”

“Anh không chữa chân cho Hướng Thu Vân, thím Lưu sẽ lột da anh. Hạ Hàn Xuyên duỗi tay ra và kéo anh ta lên.

Lục Thanh Sơn phủi phải cái mông bị ngã đau đớn, cười bất lực, lời nói hòa hoãn đi rất nhiều: “Bàn về tính toán, quả nhiên người làm bác sĩ không thể tính toán như vậy.”

Anh ta nhìn Hạ Vũ Hào rồi nói tiếp: “Tuy nhiên, nếu tổng giám đốc Hạ muốn tốt cho cô Hướng, đừng chọc cô ấy kích động, điều này không tốt với sức khỏe.

“Cảm ơn. Lần này Hạ Vũ Hào không nhìn anh ta nữa, chỉ nói ngắn gọn một câu rồi cầm chiếc áo rách nhanh chóng đi ra khỏi phòng bệnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play